Nhật ký ngắn

Liên hệ QC
Status
Không mở trả lời sau này.
Ra tiệm thuốc mua một viên Efferalgan đi em. Sẽ đở hơn nhiều.
 
OverAC đã viết:
Ra tiệm thuốc mua một viên Efferalgan đi em. Sẽ đở hơn nhiều.


Trời, anh gi mà kì cục vậy???. Hổng đi mua thuốc cho em, còn bắt em nó tự đi mua nữa. Đáng đánh đòn wá!!!+-+-+-+
 
Tặng em gái thân iu!

Ngày 27-9-2006, báo Tuổi Trẻ trong mục “Chuyện thường ngày” có thuật lại trường hợp em Trần Phú Tài, học sinh lớp 7A7 Trường THPT Lương Thế Vinh (Q.1, TP.HCM). Câu chuyện cảm động này gợi ý cho một thầy giáo ở Sở GD-ĐT Tiền Giang ra đề kiểm tra học kỳ 1 năm 2006 - 2007 cho học sinh của tỉnh mình. Và kết quả bài làm của học sinh đã nằm ngoài mong đợi của người ra đề.

Xin được phép chia sẻ với thầy giáo ra đề thi và báo Tuổi Trẻ một hạt vàng trong số những “hạt vàng” mà chúng ta thu hoạch được từ những hạt giống đã gieo trên trang giấy.


Đề bài:

Báo Tuổi Trẻ ngày 27-9-2006 có mẩu chuyện như sau:

(...) Một buổi trưa, thầy hiệu trưởng lấy làm lạ khi thấy một cậu học sinh cứ cặm cụi đi nhặt từng cái bao nilông, từng chiếc lá trong sân trường bỏ vào thùng rác. Khi thầy hỏi tại sao buổi trưa không ngủ mà tha thẩn ngoài sân trường, em cho biết bố mẹ đều làm việc vất vả nhưng gia đình rất khó khăn. Đăng ký học bán trú như các bạn thì bố mẹ kham không nổi. Buổi sáng, bố mẹ đưa em đến trường và phát cho 5.000 đồng. Trong đó, 1.000 em dùng để mua xôi ăn sáng và 4.000 còn lại là cho đĩa cơm trưa chỉ toàn rau với cá vụn. Ăn xong, em ở luôn tại trường để tự ôn tập, rồi chiều bố mẹ đến đón.Và em bảo với thầy: “Ăn trưa xong con không biết làm gì nên đi lượm rác để trường mình sạch và đẹp hơn”. Cậu bé ấy tên là Trần Phú Tài, học sinh lớp 7A7 Trường Lương Thế Vinh, Q.1, TP.HCM (...).

Đoạn trích trên không có phần mở đầu và phần kết thúc, em hãy nghĩ ra phần mở đầu và kết thúc cho mẩu chuyện này.

Bằng lời văn của mình, em hãy viết lại thành một câu chuyện hoàn chỉnh.

Bài làm học sinh Nguyễn Đoàn Minh Đức (lớp 10/1 Trường THPT Gò Công Đông):

Mấy hôm nay trời cứ trở lạnh. Những cơn gió thổi đến mang theo cái se lạnh của những ngày cuối đông. Nằm vùi trong chăn ấm nhưng tôi lại nghĩ đến những đứa trẻ phải thức dậy từ rất sớm để phụ giúp gia đình lo toan kế sinh nhai. Lòng tôi như thắt lại. Bất chợt tôi nghĩ đến Trần Phú Tài, một cậu bé mà tôi tình cờ biết được qua một bài viết trên báo Tuổi Trẻ. Hình ảnh cậu bé Tài in mãi trong tâm trí tôi về nghị lực sống, nghị lực của một con người vượt lên trên số phận.

Câu chuyện bắt đầu từ buổi trưa hôm ấy. Sau khi dùng cơm trưa xong, thầy hiệu trưởng ở lại trường để chờ cuộc họp lãnh đạo vào buổi chiều. Trưa ấy, mặt trời đổ xuống mặt đất cái nắng cháy da bỏng thịt. Cái nắng giữa lòng Sài Gòn cứ như thiêu đốt vạn vật. Từng lá cây, ngọn cỏ đứng im lìm như đang chết khát bên đường. Dưới khuôn viên trường, giờ này chẳng còn học sinh nào nữa.

Chỉ có cái nắng tha hồ nhảy nhót, đùa giỡn trên sân trường. Cái oi bức của buổi trưa hè khiến thầy hiệu trưởng phải mở toang cả hai cánh cửa sổ ở tầng hai để mong có chút gió ùa vào. Thầy nhìn xuống sân trường. Chợt thầy thấy một cậu học trò dáng người thấp bé đang đi đi lại lại trên sân trường. Qua cặp kính cận dày cộp thầy chẳng thấy rõ. Do đó thầy bước xuống tầng trệt và gọi cậu học sinh ấy vào. Đó là một cậu bé có nước da hơi ngăm đen nhưng đôi mắt sáng ngời nghị lực. Cậu mặc chiếc áo đã cũ nhưng sạch sẽ và chiếc quần xanh sờn bạc màu. Thầy cất tiếng hỏi cậu học trò nhỏ:

- Sao buổi trưa con không về nhà mà lại tha thẩn ngoài nắng thế kia? Nhà con ở đâu? Con tên gì, học lớp mấy?

Cậu bé lí nhí trả lời:

- Thưa thầy, nhà con ở quận 4. Từ trường về nhà con rất xa nên con ở lại trường đến chiều mới về. Con tên Trần Phú Tài, học lớp 7A7.

Thầy lại hỏi:

- Tại sao con không đăng ký học bán trú như bao bạn khác cho tiện việc đi lại?

Cậu học trò đáp:

- Thưa thầy, bố mẹ con đều là công nhân, làm việc vất vả từ sáng đến chiều tối mới về. Gia đình con khó khăn nên không thể kham nổi tiền học bán trú.

- Thế thì con ăn trưa ở đâu? Con có nhà người quen ở đây à?

- Thưa thầy, không ạ. Sáng nào bố mẹ cũng đưa con đến trường rồi cho con năm nghìn đồng. Một nghìn con dùng để mua xôi ăn sáng. Còn lại bốn nghìn con dùng để ăn cơm trưa ạ.

Nghe Tài hồn nhiên kể, thầy hiệu trưởng chạnh lòng khi mường tượng đến bữa cơm trưa đạm bạc của cậu học trò nghèo có lẽ sẽ chỉ có rau và cá vụn. Thầy xoa đầu Tài và nói:

- Hoàn cảnh gia đình khó khăn mà con vẫn cố gắng đến trường là rất đáng quí. Hẳn con học rất giỏi. Thầy rất vui khi có một người học trò như con. Cứ thế mà phát huy con nhé. Mà này, con làm gì mà đi lại loanh quanh giữa trưa nắng thế kia?

Tài cười nói:

- Thưa thầy, ăn trưa xong con không biết làm gì nên đi nhặt rác để trường mình sạch và đẹp hơn.

Nói rồi Tài vòng tay cúi chào thầy rồi chạy ra sân trường tiếp tục nhặt từng cái bao nilông, từng chiếc lá trên sân trường. Nắng sân trường dường như dịu lại. Thầy hiệu trưởng trở lại phòng làm việc với bao suy nghĩ nhưng niềm vui vẫn rạng ngời trên mặt thầy suốt cả ngày hôm đó.

Trong buổi sinh hoạt dưới cờ tuần sau, thầy hiệu trưởng khen ngợi, tuyên dương tấm gương vượt khó và trao cho Tài học bổng của trường. Thầy còn cho Tài được học bán trú miễn phí.

Cuối cùng người tốt cũng được đền đáp xứng đáng. Qua câu chuyện của Tài tôi nhận ra rằng: “Chúng ta chỉ mất hết mọi hi vọng khi chúng ta từ bỏ chúng”. Mặt khác, tôi nhận thấy cuộc sống này còn nhiều mảnh đời giống như Tài. Họ đang ngày đêm vừa lo toan cuộc sống vừa đến trường. Tôi mong rằng các cấp chính quyền cùng các đoàn thể quan tâm nhiều hơn đến những con người như vậy để mỗi trẻ em có hoàn cảnh khó khăn đều được sự giúp đỡ như Tài. Tôi thầm cảm ơn Tài vì em đã cho tôi nhận ra rằng mình phải trân trọng những gì đang có. Tôi sẽ hài lòng với chiếc xe đạp cũ của mình vì ngoài kia vẫn còn những cậu học trò hằng ngày phải đi bộ hàng cây số để đến trường. Tôi sẽ không đòi cha mẹ phải nấu những bữa ăn thịnh soạn vì tôi biết ngoài kia còn bao người phải ăn đĩa cơm chỉ có rau luộc và cá vụn. Tôi sẽ hài lòng với chiếc chăn cũ của mình vì biết ngoài kia vẫn có những người đang nằm co ro dưới gầm cầu...

Tài đã cho tôi bài học về nghị lực sống, nghị lực vượt qua khó khăn. Tôi tự nhủ: Hãy hài lòng với những gì mình đang có và hãy đương đầu với khó khăn rồi mình sẽ giành chiến thắng. Mai này, khi lớn lên, dù ở một vùng quê nghèo hay chốn thị thành, dù làm một bác sĩ, kỹ sư hay chỉ làm một người công nhân bình thường, tôi vẫn dành một góc nhỏ nào đó trong tâm hồn để lưu giữ những câu chuyện, những con người như Tài như một tấm gương trong suốt cho đời tôi.

Lời lẽ học trò vẫn còn đôi chỗ non nớt, vụng về, nhưng những suy nghĩ, những cảm xúc này là của một con người đang trưởng thành. Bài thi được chấm điểm 5,5/6. Giấy thi không có ô dành cho nhận xét giám khảo nhưng đối với bài thi này có sự phá lệ. Giám khảo ghi nhận xét ở cuối bài thi: “Qua bài này, cô nhận thấy em là người có tiềm năng văn chương. Nhưng điều quí nhất vẫn là cái tâm cao đẹp. Tài năng văn chương bắt đầu từ tâm. Hạnh phúc cho những người thầy có được những học sinh như em” .

NGUYỄN KIM LOAN (giáo viên Trường THPT Gò Công Đông, Tiền Giang) giới thiệu.
(Theo tuoitre.com.vn)​


______________________________________


Em gái đáng iu của chị!. Trong cuộc sống có rất nhiều mảnh đời còn buồn và đáng thương hơn chúng ta nhiều. Hãy trân trọng những gì mình đã có, những gì mình mong muốn sẽ có trong tương lai thì hãy tự tin vào chính mình để tìm cho bằng được điều đó. Đừng buồn phiền nữa nha. Cố gắng lên em. Bên cạnh em vẫn còn rất rất nhiều người tốt ,sẵn sàng giúp đỡ em khi em cần.!!!!
 
Anh thường bảo anh không muốn em nói dối anh điều gì....nhưng tại sao anh lại luôn làm điều ngược lại? Có phải em đã yêu đến hết cả phần tình cảm của anh dành cho em rồi đúng không?
Ngày tháng cứ trôi đi. Em cứ hi vọng rồi tuyệt vọng!
Em đã mệt mỏi quá rồi...Em đã đánh mất đi cái tôi vốn rất lớn của mình để đến với anh... Tình yêu không phải là một cuộc đua chơi, nhưng em vẫn là người thua cuộc... Mọi thứ đều có thể cố gắng được, ngoại trừ tình cảm đúng không anh???
Em cắm đầu vào công việc để quên đi mọi thứ...
 
Katherine đã viết:
Anh thường bảo anh không muốn em nói dối anh điều gì....nhưng tại sao anh lại luôn làm điều ngược lại? Có phải em đã yêu đến hết cả phần tình cảm của anh dành cho em rồi đúng không?
Ngày tháng cứ trôi đi. Em cứ hi vọng rồi tuyệt vọng!
Em đã mệt mỏi quá rồi...Em đã đánh mất đi cái tôi vốn rất lớn của mình để đến với anh... Tình yêu không phải là một cuộc đua chơi, nhưng em vẫn là người thua cuộc... Mọi thứ đều có thể cố gắng được, ngoại trừ tình cảm đúng không anh???
Em cắm đầu vào công việc để quên đi mọi thứ...

Thôi, cho đứt đi em ạ, thiếu gì con trai ... như anh )*&^) . Mà không thích thì anh lại giới thiệu cho bạn anh, nhiều lắm.
 
Hu hu..........my computer bị ốm rùi!!!!!$@!! &&&%$R
 
Kỉ niệm lại cứ ùa về, khi nghe bạn của em gặp anh và nói về anh. Em không biết làm thế nào để thoát ra nổi. Chỉ mong về ngoài đó thật nhanh. Trongnày cứ một mình, cứ lang thang trong chính bản thân mình và không tìm được lối ra.
 
Xung quanh em là anh
là nỗi nhớ...
Úp mặt vào hai bàn tay
em òa lên nức nở
có lẽ nào
yêu dấu ấy
dần xa....?!
....
 
Thương gửi bé CC và chị Katherine,

Tình yêu bắt đầu từ một nụ cười, chớm nở bằng một cái hôn và cảm nhận được từ những cái ôm ấp dịu dàng. Một tình yêu thật sự không thể xây dựng từ những mâu thuẫn đổ vỡ của quá khứ mà phải bằng những gì trong sáng ở tương lai. Bạn nên hướng nhìn thẳng về phía trước chứ đừng bao giờ ngoái nhìn lại dĩ vãng. Bạn sẽ không thể nào tiếp tục sống vui vẻ nếu như bạn không chịu bỏ qua những đau đớn từng xảy đến trong đời.

Bạn nên có nghị lực để làm những gì bạn cảm thấy là đúng và tốt cho những người bện cạnh bạn, nhất là chính bản thân bạn. Nếu bạn để cho một mối tình không vui vẻ luôn níu kéo bạn thì bạn sẽ càng bị nhiều đau khổ, tan nát con tim và cay đắng của sự chia tay.

Chính vì những thứ nói trên, bạn đừng bao giờ ngần ngại nói lên những gì bạn đang suy tư và những gì đang đến trong lòng bạn. Những lời nói mà không thể nói được, lúc nào cũng mang đến những bất hạnh cho chính bản thân. Những lời không nói đó có một lực rất mạnh mẽ và nó sẽ làm ảnh hưởng đến bạn rất nhiều nếu bạn không nói ra. Có những lúc trong cuộc sống khi bạn thật sự nhớ nhung một người và chỉ muốn lấy người đó ra khỏi giấc mơ và mong muốn có thể ôm lấy họ trong thực tại.

Có thể bạn sẽ nghĩ đến sự thất bại khi nghĩ về cuộc tình đã qua, nhưng nó lại chính là bài học cho bạn khi tìm đến một tình yêu mới. Trong trò chơi tình yêu, vấn đề không phải ai là kẻ thắng cuộc hay thua cuộc. Điều quan trọng của Tình yêu mà bạn cần biết đó là khi nào bạn nên giữ lại hay thời điểm nào nên để nó ra đi !

Tuy vết thương bởi tình yêu không phải lúc nào cũng làm bạn đau đớn. nhưng nỗi đau vẫn còn đó ....để thử thách bạn, ....để giúp bạn trưởng thành hơn.

Đừng tìm kiếm Tình yêu, hãy để Tình yêu tìm ra bạn. Điều đó giải thích tại sao ta gọi " ngã vào tình yêu " ....bởi vì bạn cũng không thể tự buộc mình ngã được. Chỉ đơn giản là bạn bị ngã thôi. Bạn cũng không thể nói rằng đã đọc xong quyển sách nếu bạn chưa kết thúc từng chương một. Còn muốn đọc tiếp tục ư? Thì bạn đành phải để lại những gì đã qua khi muốn lật sang trang mới mà thôi .

Tình yêu không bị bào mòn bởi do mỗi sự đổ vỡ hay bởi hạnh phúc. Đó là một cuộc phiêu lưu tình ái suốt trọn đời ta luôn phải học hỏi, khám phá và vươn lên. Điều trớ trêu lớn nhất của Tình yêu là ta lại để nó ra đi đúng lúc ta nên giữ lại hay lại cố níu kéo thay vì nên để nó ra đi. Ta mất đi một người chỉ khi số phận đã sắp đặt ta phải gặp người khác - người có thể yêu ta thậm chí hơn cả chính ta yêu bản thân ta. Khi bị vấp ngã trong tình yêu , nên có thời gian để hàn gắn vết thương lòng và sau đó ta lại bắt đầu tiếp tục " leo lên lưng ngựa ". Nhưng bạn đừng bao giờ tái phạm sai lầm : cưỡi lại một con ngựa giống con ngựa cũ đã đá ngã bạn lúc ban đầu.

Yêu là mạo hiểm vì có thể bị từ chối. Sống là rủi ro với cái chết. Hy vọng là liều lĩnh với sự thất bại. Nhưng không mạo hiểm thì đã là thất bại rồi vì trong cuộc sống điều nguy hiểm nhất là không thử thách điều gì . Để đạt được cái kế tiếp, bạn phải dám mạo hiểm với những gì liên quan. Để bộc lộ cảm xúc là chính bạn đang nói lên sự thật. Thử thách trong tình yêu chính là bạn yêu mà có thể không được đáp trả. Làm thế nào để định nghĩa Tình yêu : vấp ngã nhưng không suy sụp, kiên định nhưng không cố chấp, chia sẻ và công bằng, đồng cảm và không đòi hỏi, tổn thương nhưng đừng bao giờ giữ lại nỗi đau.

Tình yêu là con dao. Nó đâm nát con tim hay có khi nó khắc sâu vào tim ta những vết khắc diệu kỳ và sẽ theo ta đến cuối đời. Tình yêu là một cảm giác tuyệt vời nhất. Nó có thể truyền cảm hứng và đem đến cho bạn niềm vui sướng và sức mạnh.

(st)​
 
...

Tặng "Tôi"

Ngủ ngoan nào kỷ niệm dấu yêu ơi!
Thao thức mãi, đếm đã khuya rồi đấy
Cứ bâng khuâng về phương trời nơi ấy
Tiếng vọng nào da diết với thơ tôi?!

Ngủ ngoan nào kỷ niệm dấu yêu ơi
Những mảnh giấy trên sàn rơi vương vãi
Đâu phải dựa vào ai mới biết mình tồn tại
Dẫu mong manh..mình vẫn sống giữa đời.....

Ngược lại con đường để tìm lại cái tôi
Cái tôi giận vì một lần quay mặt
Cái tôi giận những giọt buồn trong mắt
Quay về thôi! Xua tan những ngậm ngùi

Ngủ ngoan nào kỷ niệm dấu yêu ơi
Sau giấc mơ hồng là sang ngày mới
Trả lại thời gian những nỗi buồn nông nổi
Cái tôi trở về... yếu đuối chết ngoài kia!
Katherine
 
Các em cứ vào đây mà "bay bổng", lãng mạn!!!

Khi nào chồng con rùi thì ... tã, bỉm, quần, áo, sữa, thuốc, dọn..., lau..., ***** ... Đầu tóc tơi bời cho mà xem. Ha Ha!
 
Hamvui đã viết:
Các em cứ vào đây mà "bay bổng", lãng mạn!!!

Khi nào chồng con rùi thì ... tã, bỉm, quần, áo, sữa, thuốc, dọn..., lau..., ***** ... Đầu tóc tơi bời cho mà xem. Ha Ha!

Dạ, thôi thì lãng mạn, bay bổng được ngày nào thì hay ngày ấy anh nhỉ, sau này chẳng có dịp được bộc lộ mình nhiều đến vậy. Có gì thì nén hết ở trong lòng thôi...
 
.....
08 Jan.,2007

Bố đi làm chè tàu thuốc lá
Mẹ ở nhà rau má chấm tương.

.......

Con đi làm chè tàu thuốc lá
Mẹ ở nhà khổ lắm con ơi.
.........
 
Hic, tối ngủ cứ chập chờn vì lo lắng. Mấy hôm nay bị xì trét nặng. Sáng tới giờ chạy lăng xăng, mà chẳng được gì hết. Tí nữa, còn phải chạy nữa. Sáng đi ngang Cty của Cơm Cháy và Ngọt, định rủ 2 người đi cafe, nhưng chợt nhớ 2 người đã đi ĐL rùi. Vậy là SG lại lang thang trên www..... Hu hu.....(@$%@
 
Hu ra!!!. Bữa nay mừng quá. Sau bao ngày tìm kiếm, bi giờ EFC lại có thêm một mem girl văn võ song toàn. Hì hì.......Ka ui, em mong chờ bài thơ Excel của chị lém. Iu chị!!!}}}}}
 
Mẹ cứ tối ngày giục chuyện chồng con. Ôi, cả nhà giúp em đi. Em muốn lấy chồng rôiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!//////
 
}}}}} }}}}} Ôi!!! Anh đây, anh đăng ký đầu tiên ....
 
camchuong đã viết:
Mẹ cứ tối ngày giục chuyện chồng con. Ôi, cả nhà giúp em đi. Em muốn lấy chồng rôiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!//////

:-= À quên, em vào mục Quảng cáo và rao vặt í.
 
Đường tuy gần không đi không đến, việc tuy nhỏ không làm không xong.
 
Status
Không mở trả lời sau này.
Web KT

Bài viết mới nhất

Back
Top Bottom