Khi bị suy nhược, người mệt mỏi, kiệt sức, chán ăn, gây gây sốt...chúng ta dễ nghĩ đến những hậu quả xấu như ung thư, hay một bệnh nan y, và điều chúng ta lo sợ là không dám đi BS, vì ngại phải đối mặt với một thực tế phũ phàng nếu lỡ điều mình nghĩ sẽ trở thành hiện thực, chúng ta cố gắng tự ru ngủ mình la phải quên đi thực tại, cố gắng làm cho xong việc đến khi chúng ta không còn làm được nữa, vì biết đâu thời gian còn rất ít
Đó là cái vòng lẩn quẩn khiến chính chúng ta lại làm trầm trọng tình trạng sức khỏe vốn đã kiệt quệ của mình.
Chị nghĩ Hải có thể không phải la một bệnh gì khác ngòai suy nhược thần kinh đâu (có khi kèm cả suy nhược cơ thể nữa)
Khi chị sinh cháu thứ 3, cháu rất khó nuôi, lúc nào cũng khóc, khóc ngặt nghèo, giống như bị một cơn đau bụng ghê gớm lắm.
Bé cũng không bao giờ ngủ đầy giấc như các bé khác, mặc dù nhìn vào thấy bé ngủ rất say, nhưng chỉ cần chị không nằm cạnh bé, là cháu mở mắt ra khóc thét đòi mẹ...
Không BS nào khám ra bệnh, cho đến khi chị tình cờ đọc được một mẩu tin rất nhỏ trong cuốn sách cũ Y khoa, chị mới khám phá rằng bé bị đau bụng do thiếu tình thương, do sợ bị bỏ rơi...
Chị ngạc nhiên vô cùng, nhưng rồi chị chợt nghĩ lại thời gian bé còn trong bụng mẹ, không ít lần chị chán nản, và cảm thấy mỏi mệt khi nghĩ đến việc mình sắp phải nuôi con mọn, trong khi anh chị của cháu đã 9, 10 tuổi hết rồi,, và chị đã có đủ cả trai, cả gái.
Thế là mỗi khi bé đau bụng, chị chỉ làm một động tác đơn giản lắm, ôm chặt bé vào lòng, áp bụng cháu vào mình, ru con ngủ, thủ thỉ với con những lời âu yếm nhất. Bé từ từ đã qua cơn khủng hỏang tâm lý từ tuổi ấu thơ như vậy
Em thấy đó, cái khủng hỏang tâm lý, suy nhược thần kinh, nó rất mơ hồ, nhưng lại làm ảnh hưởng cuộc sống chúng ta nặng nề lắm, nên em cần phải tự cứu mình và vượt qua nó
Chung quanh em còn gia đình, bạn bè, còn cả GPE nữa này, hãy nghỉ ngơi thỏai mái, và từ từ, tìm hướng xử trí các tình huống bế tắc sau