CÂU CHUYỆN MỘT TÌNH YÊU
Ngày xưa bảo: anh ra đi vì nghịch cảnh
Khi ấy,
Anh với em là hai đứa trẻ con
Tuổi mười hai vẫn còn bé còn non
Nào hiểu thấu chia ly là như thế?
Bảy năm qua thế cuộc xoay vần
Anh trở lại mái trường xưa yêu dấu
Ngày gặp lại lòng mừng vui rộn rã
Vẫn hiểu gì hai chữ hợp tan?
Và duyên số đẩy đưa, đưa đẩy
Suốt hai năm tình bạn vuông tròn
Anh với em tình đầu nảy nở
Hai chúng mình quấn quýt mãi bên nhau
Em thường bảo: cứ như là trong mộng
Như ngày xưa hai đứa học chung trường
Ngày xưa ấy khi hai ta còn bé
Thường vui đùa bên hàng phượng già nua
Em hay đánh còn anh giả bộ thua
Anh bỏ chạy để em theo bắt lại
Ngày lại ngày cứ thế một trò chơi
Trò đuổi bắt có gì mà hay thế?
Anh mỉm cười: vui quá chứ sao không?
Mỗi lúc nhìn em giận lên rượt bắt
Anh thấy mình càng lúc thích em hơn
Em bé bỏng mà sao chằn như cọp
Thế nên anh mới thích chọc hổ con
Yêu nhau lắm nhưng cũng vì hoàn cảnh
Hai chúng ta mỗi đứa một phương trời
Dù xa cách nhưng tình yêu mãnh liệt
Không lúc nào ta lại chẳng nhớ nhau
Nhưng thời thế không đứng hoài một chỗ
Nhân thế đảo điên,
Thế cuộc lại xoay vần
Trong hạnh phúc mà con người mụ mị
Những tưởng mình quyền lực đế vương
Lòng kiêu hãnh, tham lam và ích kỷ
Đang giết dần mòn hai trái tim yêu
Yêu thương mấy giờ đây càng mệt mỏi
Phải chăng tình đã đến lúc chia phôi?
Anh cắn răng nói tiếng: giã từ thôi!
Em rơi lệ sầu cho tình tan vỡ
Hối hận, ăn năn có cứu vãn được gì?
Anh chặt dạ mà lòng em tê tái
Mãnh hổ ngày xưa nay lại hóa tồi tàn
Yêu và hận ngày càng chồng chất
Xâu xé tâm can, điên đảo tinh thần
Tháng ngày qua tức hai chữ Tình Si
Giấc mộng tan để Niềm Tin lung lạc
Oán thán lòng người sao hữu thủy vô chung?
Bất hạnh ấy ngỡ như mình tuyệt vọng
Lại không ngờ cuộc sống vốn công minh
Trong giông tố gió mưa càng cứng cỏi
Lửa thử vàng mới biết được vàng y
Từ đau thương em biến thành sức mạnh
Dựng lại Niềm Tin, củng cố lại Tinh Thần
Em đã luyện cho mình thêm cứng rắn
Sống Bao dung, thanh thản giữa cuộc đời
Lòng Kiên Nhẫn giúp em tròn ý nguyện:
Vẫn đợi anh về,
Vẫn khao khát một tình yêu!