Chuyện rất ngắn

Liên hệ QC
Ngày nhỏ, bà hàng xóm chỉ đợi cháu đi học là gánh hàng đi để cháu đón ngõ lấy vía cho dễ bán.
Hai lăm năm sau cháu gặp bà:
Bà ơi! cháu đón ngõ cho bà đây...
Bà chống gậy, còng lưng ngước mắt lên nhìn lộ rõ cặp kính dày cộp:
Cháu về đấy à.
Dạ! Vâng ạ.
Mai bà đón ngõ cho cháu đi nhé, bà cười tươi: Cha bố mày, bà cứ đón ngõ cho mày đến khi nào mày còn nhớ tới quê hương....
 
Con cá và con rùa là đôi bạn thân với nhau. Một hôm con rùa lên bờ chơi mấy ngày rồi quay lại dưới nước. Chờ đón con rùa đã mấy ngày qua, giờ đây thấy con rùa quay về, con cá mừng rỡ lao đến hỏi thăm:
- Chị rùa ơi ! Mấy hôm nay chị đi mất tăm không có nhà, em nhớ chị quá, thế chị đã đi đâu thế?

- Chị đi chơi ở trên đất khô!
Con rùa trả lời con cá như thế và trong lúc nó còn đang háo hức định kể cho con cá nghe về những thứ ở trên đất khô thì con cá đã hỏi tiếp:
- Đất khô là gì hả chị?
Lúc bấy giờ con rùa mới ớ người ra mà không biết trả lời thế nào vì nó nhận ra rằng con cá từ đó đến giờ chưa biết thế nào là đất khô nên nó lúng túng chưa biết giải thích thế nào là đất khô, đang lúc ấy thì con cá đã lanh chanh hỏi tiếp:
- Trên đất khô có rong không chị? Có sủi bọt không? Có mát như dưới nước không?
- Không cá ạ! Con rùa trầm ngâm đáp
Lúc bây giờ con cá mới bò ra cười mà bảo:
- Ôi! Chị rùa ơi! Chị lừa em. Chị chỉ trêu em thôi. Làm gì có một nơi nào lại như đất khô thế kia?

Suy nghẫm...

Vậy mới biết có những trạng thái tâm lý và những suy nghĩ mà chưa từng trải qua thì người ta chưa thể hiểu biết và cảm nhận bao giờ.
 
Vào đây: để cười cho đời thêm vui các bạn!

_Vào một ngày nọ, một người đàn ông tan ca về khuya lắm. Ông ta leo lên một chiếc xe buýt và ông ta ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Thời gian vẫn trôi đi, ông ta vẫn ngủ, xe buýt vẫn chạy. Chợt ông ta giật mình thức dậy và thấy xung quanh mình ko còn ai, đường phố thì cũng vắng tanh…Tài xế cũng biến đâu mất tiêu luôn. Nhưng một điều kì lạ đó là xe vẫn lăn bánh một cách chậm rãi. Ông ta hoảng hốt thét lên: -Cứu tôi với! Không ai trả lời. Một lúc sau anh ta nghe tiếng thét lên: -Cứu gì thằng kia, xuống đẩy xe phụ tao coi!
 
BỨC TRANH VÀ LỜI PHÊ BÌNH

Một ông thầy dạy vẽ có một số học trò đến học vẽ ...Sau mỗi khóa học có một cuộc triễn lãm cho các môn sinh. Ông chọn một học trò giỏi nhất của mình chọn một tác phẩm mà anh ta ưng ý nhất đặt ở lối đi vào và ghi rằng "Ai thấy bức tranh có khuyết điểm nào thì gạch chéo chỗ đó", chiều về bức tranh đầy những gạch chéo phủ kín, người học trò thất vọng ủ ê.
Hôm sau Thầy lại cho bày một bức khác và đặt dụng cụ vẽ bên cạnh :"Ai thấy bức tranh có khuyết điểm hãy dùng dụng cụ vẽ sửa lại điểm sai ", chiều về bức tranh vẫn y nguyên...thầy giải thích với đám môn sinh:
"Con người thích đánh giá kẻ khác một cách vô trách nhiệm, nhưng khi ta đề nghị họ sửa dùm sai sót thì họ chỉ tránh đi là hơn"
Cho nên những thứ mà ta cất công làm ra đừng dễ bị người khác ảnh hưởng mà hãy tự đánh giá và cũng đừng đánh giá người khác một cách cẩu thả .
 
Bỗng nhiên muốn mình là hạt cát, lát dưới chân ai, mềm mịn và thỏa thuê chơi đùa với gió, nắng và biển xanh.
 
truy tìm hung thủ của vụ án

Hôm qua một tờ báo lá cải đăng tin một vụ án cướp giật như sau:
có một tên ăn mày bị cướp một sợi dây chuyền bởi 1 tên cụt tay và được chở bởi 1 tên cụt chân đi ngang qua một cây cầu. Bị tên mù thấy được, tên mù mới gọi điện thoại về tổng đài gặp thì gặp tên điếc, tên điếc bận việc trực tổng đài nên mới nhờ thằng câm đi báo công an....?????????????
Cho đến nay công an vẫn chưa tìm ra hung thủ vụ án???????????????????;;;;;;;;;;;:=\+
 
Tự dưng hôm nay nó cứ ngồi nhìn biển, một mình, cô đơn và lặng lẽ, nó ngồi đó từ 10h tối hôm qua. Không ai thấy nó động đậy. Nó buồn, nhìn biển cả đếm như vậy. Sáng ra. không ai thấy nó ngoài biển, nó đã biến đi đâu mât. Mọi ngươi nháo nhào đi tìm xác nó dưới biển, cả một nhóm 10 người đàn ông to khỏe lặn xuống biển tìm kiếm, nhưng vô vọng. Trưa, bất chợt thấy nó xuất hiện từ đằng xa, mọi người hoảng hồn chạy lại hỏi thăm, nó hồn nhiên cười,: "Con vừa đi học về"
 
Tự dưng hôm nay nó cứ ngồi nhìn biển, một mình, cô đơn và lặng lẽ, nó ngồi đó từ 10h tối hôm qua. Không ai thấy nó động đậy. Nó buồn, nhìn biển cả đếm như vậy. Sáng ra. không ai thấy nó ngoài biển, nó đã biến đi đâu mât. Mọi ngươi nháo nhào đi tìm xác nó dưới biển, cả một nhóm 10 người đàn ông to khỏe lặn xuống biển tìm kiếm, nhưng vô vọng. Trưa, bất chợt thấy nó xuất hiện từ đằng xa, mọi người hoảng hồn chạy lại hỏi thăm, nó hồn nhiên cười,: "Con vừa đi học về"
Tâm trạng quá nhỉ! :)
 
CHA.

Mẹ mất sớm, cha tái hôn, chị và em nó phản đối kịch liệt, nó chỉ im lặng.
Gia đình bất hòa, nhiều lần phải nó chở đồ đạc cho cha và mẹ kế sang nhà khác ở tạm, vì chị, em và mẹ kế nó không hợp tính, khi hòa hoãn, nó lại lặng lẽ dọn đồ cho họ trở về.
Rồi cha nó mất vì bạo bệnh, lúc dọn đồ lần cuối cho chuyến đi vĩnh viễn của cha, nó chợt nhớ chuyện xưa.
Rưng rưng nó gọi :
Cha ơi
Hòa thuận rồi mà, cha lại đi đâu ?

 
Mưa lại rơi, khi nãy nó cứ tưởng mưa đã ngưng. Thả nỗi buồn trôi theo dòng nước xoáy xoáy chảy lan …. . Giờ lại mưa tiếp, nỗi buồn lại theo dòng nước xoáy xoáy trli vi nó. Lần nào buồn nó cũng khóc, mà lần này buồn nó chẳng thể khóc, có lẽ nước mưa rơi nhiều hơn nước mắt…. Mưa không lớn mà cứ rỉ rã tuôn thành tiếng…..Giờ này có ai còn nghĩ cho nó đang gieo nỗi nhớ vào trong mưa, ai mà nghĩ cho nó đợi đã nhiều ngày mưa qua đi, mà chưa một ngày không mưa nào được trả lời, cho hết sự mong đợi. Luẩn quẩn với chính câu hỏi mình đặt ra, sự im lặng phải chăng cũng là 1 câu trả lời. Đêm nay nó lại im lặng đợi câu trả lời…không có câu trả lời, chỉ có tiếng mưa rỉ rã xoáy vào tim nó… Nó lại đợi ngày không mưa…..
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Đám tang buồn
Nguyễn Đông Phương

Quê tôi có đội âm công lo nghi thức chôn cất. Trọng tâm nghi thức là bài hát đưa linh, có nhạc lễ phụ họa, với lời lẽ thống thiết bi ai do ông tổng tiền, nhân vật quan trọng nhất của đội âm công diễn xướng trước linh cửu. Ông Biện suốt đời làm chức tổng tiền hát cho bao nhiêu đám.
Ông Biện qua đời, chưa có người thay thế, đội âm công buộc lòng phải phát trên loa bài hát đưa linh do chính ông hát được ghi âm từ trước. Nghe một người tự đưa tiễn linh hồn mình, mọi người dự tang lễ không khỏi ngậm ngùi.
 
3 tuổi :"Con yêu mẹ,mẹ ơi"
10 tuổi : "Vâng , gì cũng được"
16 tuổi : "Mẹ mình thật là lắm chuyện"
18 tuổi : "Tôi muốn rời khỏi căn nhà này!"
25 tuổi : "Mẹ ơi ,mẹ nói đúng..."
...30 tuổi : "Con muốn về nhà với mẹ"
50 tuổi : "Mẹ ơi , đừng bỏ con"
70 tuổi : "Giờ đây tôi sẽ từ bỏ TẤT CẢ để có mẹ ở bên cạnh"
--------------------
"Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ..."
Ngay bây giờ hãy chạy đến "thiên thần"của bạn và nói " CON YÊU MẸ LẮM" :x
 
Những truyện "cực ngắn"

Ước mơ
Chị mua dùm thằng bé mấy tờ vé số. Sau một hồi chọn lựa, chị hỏi nó:
- Nếu cô trúng số con chịu cô mua cho con cái gì?
Nó nhìn chị, xoay qua xoay lại rồi nói:
- Cho con một chiếc xe đạp, có xe đi bán xong con chạy tới trường liền, không bị trễ học nữa.
Di di những ngón chân xuống đất, nó hạ giọng:
- Cho con thêm đôi dép nữa nghe cô, để con đi học.
Dĩ nhiên là chị không trúng số. Tôi lại thấy nó mỗi ngày đi qua nhà với chân trần, đầu không nón...

Phấn son
Tốt nghiệp đại học, ở lại thành phố đi làm. Tháng rồi, mẹ vào thăm. Mừng và thương. Mẹ khen: "Bạn gái con xinh."
Cuối tháng, lãnh lương. Dẫn người thương đi shopping. Em bảo: "Mỹ phẩm của hãng này là tốt nhất. Những loại rẻ tiền khác đều không nên dùng vì có hại cho da, giống mẹ anh đó, mẹ bị nám hết anh thấy không…"
Chợt giật mình. Mẹ cả đời lam lũ, nắng gió với cái ăn, nào đã biết phấn son màu gì.

Nghỉ lễ
Cha nó xuôi ngược buôn bán trên chiếc ghe nhỏ để lo cho nó ăn học. Xong đại học, nó ở lại thành phố.
Tết vừa rồi, tiễn nó đi, ông dặn: “Con đi làm, ít về. Cha mẹ nhớ lắm. Nhưng ráng… đến dịp lễ rảnh con về thăm cha mẹ”.
Nó hứa.
Lễ đến, ông hớn hở chờ nó về. Nó điện thoại bảo không về được vì sinh nhật bạn gái.
Nghe xong, ông trầm ngâm, lát sau nói với mẹ nó: “Vậy là tết thằng nhỏ nó mới về. Còn đến bốn tháng nữa…”

Ngày cưới của cha

Anh hai làm ở thành phố, tổ chức đám cưới luôn trên ấy. Ba vượt hơn 200 cây số đường quàn quả các thứ lo đám cưới cho anh.
Anh kế, rồi đến tôi đám cưới ba lo lắng đến từng chi tiết, cả đến cách lạy, cách đi đứng như thế nào cho phải đạo...
Mẹ mất sớm, ba sống cô đơn hàng chục năm. Khi các con đã yên bề cả, ba đi thêm bước nữa, ngày cưới của ba, cả ba anh em tôi đều viện cớ vắng mặt...

Lòng tin
Xe ngừng…
- Mận ngọt đây! ...
- Bao nhiêu tiền bịch mận đó?
- Dạ 2000.
- Hổng có tiền lẻ!
- Để con đổi cho!
Cái bóng nhỏ lao đi. Năm phút, mười phút…
- Trời! Đồ ranh! Nó cầm 5000 của tui đi luôn rồi!
- Ai mà tin cái lũ đó chứ!
- Bà tin người quá! ...
Xe sắp lăn bánh… Cái bóng nhỏ hớt hải:
- Dì ơi! Con gửi ba ngàn. Đợi hoài người ta mới đổi cho

Lời hứa
Tết, anh chở con đi chơi. Về nhà, thằng bé khoe ầm với lũ bạn cùng xóm. Trong đám trẻ có thằng Linh, nhà nghèo, lặng lẽ nghe với ánh mắt thèm thuồng. Thấy tội, anh nói với nó: “Nếu con ngoan, tết năm sau chú sẽ chở con đi chơi”. Mắt thằng Linh sáng rỡ.
Ngày lại ngày. Cuộc đời lại lặng lẽ trôi theo dòng thời gian.
Thoắt mà đã hết năm. Lại tết. Đang ngồi cụng vài ly với đám bạn thì thằng Linh cứ thập thò. Vẫy tay đuổi, nó đi được một chốc rồi lại lượn lờ. Cáu tiết, anh quát nó. Thằng Linh oà khóc nức nở. Tiếng nó nói lẫn trong tiếng nấc: “Chú hứa chở con đi chơi…cả năm qua con ngoan…không hư một lần nào…”

Ba
Xưa, nội nghèo, Ba đi ở cho ông bá hộ, chăn trâu để chú được đi học. Thành tài, chú cưới vợ, ra riêng.
Ngày hỏi vợ cho thằng Hai, chú mời mấy người cùng cơ quan. Ai cũng com-lê, cà-ra-vát. Chú bảo: Anh Hai hay đau bao tử, ở nhà nghĩ cho khỏe.
Ba ừ, im lặng vác cày ra đồng. Mồ hôi đổ đầy người.
Cũng những giọt mồ hôi ấy, xưa mặn nồng biết chừng nào, mà giờ, sao nghe chát cả bờ môi.

TÌNH BẠN

Hai người đi trên con đường vắng vẻ. Đến một đoạn, họ có một cuộc tranh luận khá gay gắt và một người đã không kiền chế được giơ tay tát vào mặt bạn mình. Người kia bị đau nhưng không hề nói một lời. Anh viết trên cát: " Hôm nay, người bạn thân nhất của tôi đã tát vào mặt tôi ".
Họ tiếp tục đi, đến một con sông, họ dừng lại và tắm ở đấy. Anh bạn kia không may bị chuột rút và suýt chết đuối, may mà được người bạn cứu. Khi hết hoảng sợ, anh viết lên đá: " Hôm nay, người bạn thân nhất đã cứu sống tôi ".

Anh bạn kia ngạc nhiên hỏi: " Tại sao khi tôi đánh anh, anh viết lên cát, còn bây giờ anh lại viết trên đá? "

Mỉm cười, anh trả lời: " Khi một người bạn làm chúng ta đau, chúng ta hãy viết điều gì đó trên cát, gió sẽ thổi bay chúng đi cùng sự tha thứ... Và khi có điều gì đó to lớn xảy ra, chúng ta lên khắc nó lên đá như khắc sâu vào ký ức của trái tim, nơi không ngọn gió nào có thể xóa nhòa được... ".

.....Hãy học cách viết trên cát và đá
Khoe
Ngày xưa, khi có ai hỏi con: "Bố làm nghề gì ?" .... Bố thấy con không vui và không bao giờ chịu trả lời là bố làm nghề thợ hồ. Bố cố gắng làm việc nhiều hơn để nuôi con ăn học & mong sau này con có được 1 nghề mà mọi người nể trọng trong xã hội. Con thành đạt rồi lấy chồng. Mỗi lần khách đến chơi, câu đầu tiên bố thường nghe con khoe là "Nhà em làm luật sư nên lúc nào cũng bận"
Bố buồn, chỉ ao ước được 1 lần nghe con khoe về nghề của bố ...

Chuyện của nội
Nhận vé máy bay, cả nhà mừng tíu tít...
Dường như nội cũng mừng lắm. Nội ra vào, hết sờ cái cột, sửa thân bầu, lại bứt mấy đọt mồng tơi nấu canh. Con cháu cười nội lẩm cẩm...
Từ ngày lên máy bay cho đến khi định cư nơi trời Tây, nội luôn săm soi một gói giấy, vẻ quí lắm.
Chiều đông ảm đạm, nội ra đi, tay vẫn nắm chặt cái gói nhỏ. Bố nhẹ nhàng gỡ ra, một cục đất màu nâu rơi xuống, vỡ tan...

Nhạt
Người đàn bà vội vã ra đi vào một chiều mưa tầm tã.

Ngày ngày, chỉ còn lại người đàn ông lầm lũi bên xe mì gõ đầu hẻm. Chẳng hiểu vì lý do gì, khách đến ăn ngày một thưa dần rồi vắng hẳn.

...Ngày nọ, có người đàn bà sang trọng tìm về con hẻm xưa. Không ai còn nhận ra bà. Người đàn ông và xe mì gõ không còn ở đó nữa. Người ta bảo kể từ cái dạo vợ bỏ đi, mì ông nấu không còn ngon như trước và quá nhạt.

Nhạt nên người ta không ăn của ông nữa...
...............................................

Anh hai
Năm 18 tuổi, anh quyết định nghỉ học đi phụ hồ. Bố Mẹ giận dữ, mắng “ sanh ra.. Giờ cãi lời bố mẹ… phải chi nó ngoan, siêng học như bé Út…”
Anh lặng thinh không nói năng gì… Bố mẹ mắng mãi rồi cũng thôi. Anh đã quyết thế!
Ngày bé Út vào Đại Học, phải xa nhà, lên Thành Phố ở tro. Anh tự ý bán đi con bò sữa – gia tài duy nhất của gia đình, gom tiền đưa cho bé Út. Biết chuyện, bố thở dài, mẹ lặng lẽ, bé Út khóc thút thít… anh cười, “ Út ráng học ngoan…”
Miệt mài 4 năm DH, Út tốt nghiệp loại giỏi, được nhận ngay vào công ty nước ngoài, lương khá cao… Út hớn hở đón xe về quê…
Vừa bước vào nhà, Út sững người trước tấm ảnh của anh trên bàn thờ nghi ngút khói… Mẹ khóc, “ Tháng trước, nó bị tai nạn khi đang phụ hồ…lúc hấp hối, biết con đang thi tốt nghiệp, nó dặn đừng nói con biết…”

Đưa đón
Nội từ quê vào thăm, mang quà quê vào cho cháu, nào là bánh đa gạo nếp, có cả chục trái dừa khô.
Thấy nội lỉnh kỉnh vất vả, con trách bố: Sao không đón nội. Bố bảo: Bận quá.
Ngoại nước ngoài về thăm quê. Các cậu, dì thuê hẳn một xe ôtô đi đón. Bố cũng đóng cửa hàng nghỉ buôn bán vài hôm, để cùng đi đón ngọai. Bố bảo: Ai cũng có mặt, bố không đi ngoại trách.
..............................

Cua rang muối
Khi xưa nhà còn nghèo, mẹ hay mua cua đồng giả làm cua rang muối. Cua đồng cứng nhưng mẹ khéo tay chiên giòn, đủ gia vị nên thật ngon. Thấy các con tranh nhau ăn, mẹ nhường. Các con hỏi, mẹ bảo: răng yếu. Giờ, các con đã lớn, nhà khá hơn, chúng mua cua biển gạch son về rang muối mời mẹ. Các con nói vui:

- Cua rang muối thật đó mẹ.

Rồi chúng ăn rất ngon. Riêng mẹ không hề gắp. Các con hỏi, mẹ cười móm mém:

- Còn răng đâu mà ăn?!
..........................................

Đợi
“Mẹ ơi, sao bà hay ngồi ngoài cửa chiều chiều thế mẹ? Bà lãng mạn quá mẹ nhỉ! ” Nó cười tít mắt, tưởng tượng vu vơ ở chân trời nào chả rõ. Mẹ chẳng nói gì, chỉ lặng im, lâu lâu lại ngẩn lên nhìn bà, mắt mẹ thoáng buồn, nó chẳng hiểu vì đâu…
Sau đó nó biết ông khi xưa đi chiến trường không về, bà thì luôn bảo ông “chưa” về nên hay ra ngồi ngoài ngõ đợi.
Có lúc nó dỗi bà, bảo bà không chơi với nó mà cứ ngồi đợi ông “Ông không về đâu, ông chết rồi! ” Nó hét lên giận dữ, khóc thảm thiết. Bà vuốt má nó nựng nịu, rồi cõng nó vào trong.
Mãi sau này, khi bà mất đi, mẹ kể nó nghe rằng: bà muốn đợi ông về, dẫn hồn ông đi kẻo lạc. Bà sợ năm tháng dài, mấy con ngõ trở thành lạ xa.
Nó lặng im thẫn thờ, mắt thả về miên man… thấy nhớ bà vô hạn…
Rồi chiều chiều, cũng tự khi nào không biết, nó ngồi trước hiên nhà, đợi bà ngang qua…
...........................................

Xa xứ
Em tôi học đến kiệt sức để có một suất du học.
Thư đầu viết: "ở đây, đường phố sạch đẹp, văn minh bỏ xa lắc nước mình…"
Cuối năm viết: "mùa đông bên này tĩnh lặng, tinh khiết như tranh, thích lắm…"
Mùa đông sau viết: "em thèm một chút nắng ấm quê nhà, muốn được đi giữa phố xá bụi bặm, ồn ào, nhớ chợ bến xôn xao lầy lội… Biết bao lần trên phố, em đuổi theo một người châu Á, để hỏi coi có phải người Việt không…"
.................................................. ....

Bàn tay
Hai đứa cùng trọ học xa nhà, thân nhau. Lần vào quán nước, sợ tôi không đủ tiền trả em lòn tay xuống gầm bàn đưa tôi ít tiền. Vô tình đụng tay em... Mềm mại.
Ra trường, hai đứa lấy nhau. Sống chung, em hay than phiền về việc xài phí của tôi. Bận nọ tiền lương vơi quá nửa đem về đưa em... Chợt nhận ra tay em có nhiều vết chai.
Tự trách, mấy lâu mình quá vô tình.
.................................................. ..

Ba
Học lớp 12, tôi không có thời gian về nhà xin tiền ba như 2 năm trước. Vì thế, tôi viết thư cho ba rồi ba đích thân lên đưa cho tôi. Từ nhà đến chỗ tôi trọ học chừng 15 km. Nhà nghèo không có xe máy, ba phải đi xe đạp. Chiếc xe gầy giống ba…
Cuối năm, làm hồ sơ thi đại học, tôi lại nhắn ba. Lần này, sau khi đưa cho tôi một trăm ngàn, ba hỏi:”Có dư đồng nào không con?”. Tôi đáp: “Còn dư bốn ngàn ba ạ”. Ba nói tiếp:”Cho ba bớt hai ngàn, để lát về, xe có hư như lần trước thì có tiền mà sửa”.
Ba về, tôi đứng đó, nước mắt rưng rưng…

-sưu tầm-
 
Ba cái sự dốt

Dốt do không được học hành là cái dốt đáng thương.

Dốt do học hoài vẫn dốt là cái dốt đáng chê.

Dốt do biết những cái không cần biết là ngu dốt!
 
Tâm trạng khác nhau giữa người độc thân và người đã có gia đình

Hôm qua buồn quá ngồi tâm sự với chị thủ quỹ ở cơ quan.
Em : Chị ơi, dạo này sáng nào ngủ dậy em cũng thấy buồn và chỉ muốn khóc thôi chị ạ.
Chị : Thế à, tao sáng nào ngủ dậy mà sờ thấy ví hết tiền tao cũng buồn và chỉ muốn chết thôi..........
(Tâm sự kiểu này mình muốn tăng sông quá :)) :)))
 
Thứ sáu tuần nào ba nó cũng gọi điện cho nó: "Tuần này về không con?". Tuần nào cũng như tuần nào. Đều đúng ngày thứ sáu ba nó gọi điện như thế. Lắm lúc nó còn bực mình vì ba nó gọi toàn vào giờ làm việc, có hôm nó nói:
"Con biết rồi mà, ba không phải nhắc đâu".
Ba trả lời: "Ừ thì ba chỉ nhắc thôi mà. Mà sao hôm nay giọng con buồn buồn thế?"
..........
Tuần nào cũng đúng chỉ đoạn hội thoại này, rồi ba cúp máy.

Bây giờ ba nó đã mất...Dù nó muốn nghe hàng ngày ba nó gọi cũng không được nữa rồi. Gần như ngày nào nó cũng nghĩ tới ba nó. Khóe mắt nó lại cay cay...
 
Buổi sáng đang ngồi ăn bún cá, một người ăn mày đi qua, hai tay và hai chân đã dị tật, anh ta đưa cái nón ra xin tiền, miệng thì méo chỉ ú ớ được vài câu ko rõ thành lời
Trước Tình cảnh người ăn mày đó người đàn ông ngồi ăn bên cạnh tôi ko bố thí cho người ăn mày đồng nào, chỉ bố thí cho anh ta 1 câu, chắc anh ta sẽ giữ đến cuối đời.
- Đấy bị như thế này là do kiếp trước ăn ở độc ác lắm nên kiếp này trời mới đày đọa như vậy
Người ăn mày lại khập khiễng bước tiếp
Không biết kiếp sau của người đàn ông này sẽ thế nào nhỉ?
 
Các bạn viết truyện hay lắm, nhân văn lắm . Mong sao nhiều đứa con của Xuân nguyễn ( muộn còn hơn không ) bởi đời còn có những đứa cháu dám xiết cổ ông ngoại để lấy tiền chơi game. à mà người đàn ông của sweet_girl chết có nên đi đưa ma không nhỉ ? thôi kệ hắn đi. nghe đâu "Lão Tôn" bảo hắn có tên trong sổ của Diêm vường rồi ! tên hắn được gạch chân đấy . Không biết diêm vương định sử hắn thế nào ?!
 
Tại một cửa hàng CHIM CẢNH, một bà khách hàng hỏi 1 con vẹt:
KH: Mày có biết nói không ???
Con vẹt: Thế bà có biết bay không ???
KH: (cứng họng)
 
Tin VUI và tin BUỒN

Một chàng trai sau khi khám bệnh xong... Bác sỹ nói:
- BS: Anh có 1 tin vui và 1 tin buồn... a muốn nghe tin nào trước..
- BN: Bác sỹ cho em nghe tin vui trước đi ạh..
- BS: Tên của anh cả thế giới sẽ không thể nào quên
(Bệnh nhân hí hửng)... vì nó sẽ được đặt cho một loại bệnh mới
Ngất xỉu...
 
Web KT
Back
Top Bottom