Một vị thầy tâm linh nổi tiếng đến trước cửa lâu đài của vị vua nọ. Vì Thầy nổi tiếng rồi, nên các người lính canh không ai chặn ông lại khi ông đi vào và tiến thẳng đến trước mặt nhà vua đang ngồi trên ngai vàng.
- Ông muốn gì? nhà vua hỏi.
- Tôi muốn có một chỗ để ngủ trong cái quán trọ này. Ông ta đáp.
- Nhưng đây không phải là quán trọ, đây là tòa lâu đài của ta. Vua trả lời.
- Xin hỏi bệ hạ rằng ai là sở hữu tòa lâu đài này trước bệ hạ?
- Vua cha ta, Ngài đã chết rồi.
- Và ai là sở hữu trước cha của bệ hạ?
- Ông nội của ta, Ngài cũng đã chết.
- Và cái chỗ này, nơi mà người ta sống một thời gian ngắn rồi dọn đi, như vậy thì nó không phải là quán trọ như bệ hạ nói hay sao?
----------------------------------------------------
Ta quên đi rằng: Cuộc đời là cõi vô thường, mọi vật đến và đi như một vòng luân hồi mà thôi..
[Sưu Tầm]
Có người nói với tôi rằng:
- Nếu như đựơc cùng
sweet_girl dạo chơi trên những những con phố thì kiếp này tôi không còn yêu ai nữa cũng đáng.
Tôi đồng ý và tán dương, như vậy là:
- Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt, còn hơn le lói suốt trăm năm.
Cậu bạn ngẫm nghĩ, các cụ nhà ta có câu:
- Một ngày tựa mạn thuyền rồng, còn hơn chín tháng nằm trong thuyền chài
quả là đúng.
Tôi nói: Cái thuở còn nhỏ chăn "CHÂU' cắt cỏ mình thường nói:
- Thà rằng ăn nửa trái hồng, còn hơn ăn cả chùm sung chát lè
Cậu bạn: Tớ thấy mấy ông tứơng tá về hưu ngồi chơi cờ thi thoảng nói:
- Ba năm du kích nằm kề, chẳng bằng hoả lực nó về một đêm.
Tôi thắc mắc, mọi ngưòi hay có câu:
- Kiếm củi ba năm đốt một giờ hoặc là khôn ba năm dại một giờ
Có được đưa ra liệt kê trong trường hợp này không nhỉ...
Cái thời khắc, cái nhất thời, có những chuyện ta biết trước nó chẳng đi đến đâu cả... nhưng ta vẫn đón nhận nó. Đón nhận những niềm vui...và những nỗi buồn. Cuộc sống muôn đời vẫn là như vậy.
"...Em biết, mình đang đi trong con đường hầm tăm tối, không hề có một chút ánh sáng nào ở cuối con đường, nhưng E vẫn đi, vẫn theo... vì trên con đường ấy có Anh. Hãy dắt E đi cùng..." thế là....