Thực tế thì một người có thể bán nhiều sản phẩm, cho ra nhiều doanh thu khác nhau, chủ thớt chỉ cần biết trong cái khoảng cụ thể thì có bao nhiêu người bán và cho về bao nhiêu doanh thu.
Một câu hỏi như vầy không có nhiều ý nghĩa thực tế lắm! Trừ khi người bán chỉ quan tâm là bán được bao nhiêu, còn chẳng cần biết bán cho ai, bán như thế nào, muốn trôi đi đâu thì đi. Câu hỏi chỉ phù hợp với đơn vị trung gian kiểu như Nhà phân phối hoặc Nhà nhập khẩu,... đại loại không quan tâm đến nhiệm vụ bán hàng.
Còn lại đa phần là phải bổ sung sản phẩm và đơn giá, bổ sung cả người mua vậy mới quản lý chi tiết được.
Tôi cố tình nhắc từ khóa DAX là để nhờ bạn vào giải thích cách sử dụng dữ liệu phân tích ở mặt tính toán. Chứ trên căn bản Data Analytics thì thớt này còn học lâu lắm mới tới.
Chú thêm câu chuyện cười tôi dịch từ tiếng Tây:
Hai anh chàng đại lý bán hàng dạo (1) gặp nhau ở một quận lỵ nọ.
Buổi tối, đi bán hàng về và cơm nước xong, hai chàng ra ba một lam.
Một trong hai anh, ngữa cổ nốc hơi cạn ky cối {2) rồi nói:
- Quận này nay mắn quá. Hôm nay mình làm một hơi 3000
Anh chàng thứ hai chỉ biết nhìn và thán phục.
Cũng mửng đó. Ngày hôm sau anh thứ nhất lại khoe:
- Hôm nay có ít hơn một chút, nhưng vẫn là con số ngon lành 2500
Ngày thứ ba, khi lại nghe khoe con số bạc ngàn thì anh thứ hai không chịu nổi tò mò:
- Xin lỗi, tôi phục anh thật. Nhưng anh bán cái gì vậy?
- Thì tôi bán kẹo bột {3} ấy mà
(1) Ở Mẽo, trước khi có mạng, đại lý bán hàng dạo là công việc rất phổ biến. Bán hàng như thế có thể là bán từng nhà, hoặchiệu buốn nhỏ, điển hình tiệm tạp hóa, ký hợp đồng cung cấp.
{2} tiếng chính thức hồi xưa ở Anh là Schooner, bây giờ mọi nơi theo tiêu chuẩn mới gọi là Pint (gần 1/2 lít)
{3} Vật chính thức trong chính chuyện là jelly beans, toi dịch ra kẹo bột là loại kẹo rẻ nhất để cho bà con hiểu giá trị chênh lệch giữa 3000 viên kẹo, 3000 ký, và 3000 đô la.