Hành hương về lũng nhớ
Hành hương về lũng nhớ
Từng nghe mưa vỡ trên giòng Hương cuối hạ. Nghe nỗi niềm theo sóng loang xa. Em là phượng hồng xa xứ, bồng bềnh về bến hồ như. Lá thu đang chuyển sắc màu, gọi mùa nghiêng nón.
Từng nghe chuông vọng Thiên An, đồi thông rủ rỉ. Nghe ước nguyện chênh vênh bảo tháp. Em là cánh nhạn thiên di, chấp chới trên vùng phi khứ. Gió chướng đang về, cuộn xoáy tình ngâu. Tràng Tiền lỡ một nhịp cầu, Văn Lâu chiều mưa cô quạnh, để em bây giờ lãng đãng hành hương.
Về phía hoàng hôn, dõi theo mặt trời chạm đất. Giữa một miền xanh, bóng đêm trải dài tít tắp.
Từng cụm mây trắng vỡ toang trên bầu trời mộng mị. Theo gió chướng, những phiến mây mỏng xám hóa sắc màu, nhập lễnh loãng vào vùng vô tận.
Không gian mở rộng lưới vô hình, từng giọt bóng đêm chậm rơi xuống miền hoài vọng. Sỏi cuội nép mình dưới giòng lạnh giá. Sống động rừng già ẩn mình trên tán lá. Những âm ba cuộn vào ghềnh đá. Và lá trinh nữ khép cửa địa đàng.
Khoảnh khắc không gian hồ như bất động, từ thẳm sâu ký ức, vọng về giai điệu buồn mênh mang.
Mưa bóng đêm rơi vào môi
mằn mặn
nụ hôn xưa dư vị ngấm vào đâu
đá xanh rêu, hờ hững
nước qua cầu.
Mưa bóng đêm chạm vào tay
lành lạnh
vòng đan xưa hơi ấm phả về đâu
lá vàng phai, xao xác
gió loang màu.
Anh bây giờ là mưa bóng đêm của một thời hoàng thị, phải không anh?
Nỗi nhớ anh, có là sóng ngầm chia cắt, (mà) phôi pha cứa lẹm đường về? Hình bóng anh không là đỉnh băng sẽ nổi, (để) ba phần chẳng đã lênh đênh? Rối bời trong em có làm hỗn mang nhật nguyệt sao nghe ngực nhói tim đau? Mây bay về đâu, gió đang về đâu, (để) môi thơm cọ vào bỏng rát, (để) tóc huyền bạc hóa vùng xanh?
Nụ hôn đầu chưa khuyết nửa vầng trăng, nghìn sao lấp lánh (mà) duy anh lưu lạc chẳng về. Trên đồi cỏ non ươn ướt, sương sa rơm rớm lệ tình, bóng nằm hương xưa còn quyện, dưng đành luyến mộng phiêu linh.
Em về lũng nhớ, thắp ngọn nến hồng, chiều buông nắng quái, hạ buồn mênh mông.
Em về lũng nhớ, gom hết hồng nhan, phổ vào ly khúc, điệu sầu mang mang.
Nguyệt cầm gieo sợi vấn vương
Dây si đứt đoạn cung thương nghẹn ngào
Tràn ly chấp chới ba đào
Đò ngâu lỡ chuyến dạt vào thiên thu
Từng đêm sấp-ngửa sương mù
Nghe trong hoang phế mộng du lại về
Vườn xưa lạnh lẽo hương quê
Lá vàng mắt đỏ tái tê chén tình
Từ ai trăng lộng đêm quỳnh
Mưa rơi bóng vỡ dập duềnh đèn hoa
Từ ai ly khúc sầu ca
Gió mây vần vũ nhạt nhòa tin thư
Đàn ngân hai tiếng tạ từ
Sơn khê âm vọng hồ như đoạn trường
Sầu ca trỗi khúc bi thương
Cô lâu suối lệ mạch tương cạn dòng
Từ ai trở gót sen hồng
Môi khô nhấp lệ mặn trong chén đầy
Từ ai tóc gió thôi bay
Buồn nghe non nỉ canh chầy gọi đêm
Đàn xoay sóng vỗ hoang thềm
Cau run rẩy, trầu nhạt têm cánh buồn
Đắng môi chát miệng ngàn muôn
Rèm loan tơ quấn gió vờn lạnh-đau
Từ ai gửi áo qua cầu
Hương xưa còn đó, bạc màu tình ơi
Từ ai đoạn tiễn chia phôi
Mạch ngầm chảy xiết sa bồi rêu phong
Từ ly dạo khúc ngược dòng
Bến xưa gối lớp tuyết đông muộn phiền
Đôi bờ nối dải tịnh yên
Để cho nỗi nhớ lan truyền tim đau.
(Ghép mạch thời gian: 080604 – 030413)