camchuong đã viết:
Ối giời ơi( không muốn chanh chua mà phải chanh chua. Chẳng muốn ghê ghớm mà cũng phải ghê ghớm). hic.
Một người giỏi thơ, văn hay chữ tốt, một người đạo mạo sáng sủa, một người mình phải gọi là bác vì chị gái mình gọi người ta là Tía, vào bắt nạt cô em Bắc kì nho nhỏ, yếu mềm.
Này nhá, các bác có biết
cách "chửi" khéo của người Bắc không mà dám vào xuyên tạc và trêu chọc em vậy hả. Có cô gái nào lớn lên mà không thích trẻ con? đó là tự nhiên, là "bản năng" như nhiều thứ bản năng khác có trên đời cơ mà.
Mấy bác học văn cũng giỏi ghê. Từ một câu, một ý, hiểu thành nhiều câu nhiều ý.
Chị SG, chị vào thanh minh cho em với. Không thanh minh được thì ... em nhận. hihi
Đối với người Tây, ít khi họ chịu khó chửi nhau dai dẳng, nếu bực tức thì họ chỉ chửi vài câu tục tằn rồi thôi, nếu sự việc chưa được thoả mãn thì họ sẽ "bụp" nhau cho xong. Dân ta thì khác, rất chịu khó chửi nhau, có bà sẵng sàng chửi thiên hạ 3 ngày 3 đêm vì mất một con gà.
Về cách chửi thì dân ta ( tôi khong có ý đánh đồng người Hoa và người Việt với nhau, nhưng xét về VH có quá nhiều điểm tương đồng nên tôi nói là dân ta cho gọn, và như thế khi tôi lấy những thí dụ trong truyện Tàu thì bà con cũng đừng thắc mắc) chửi rất hay, chửi có bài có bản, có lớp có lang, có vần có điệu trong khi Tây rất vụn về ở điểm này.
Khi chửi thì có nhiều điểm để người chửi xoáy vào đối phương cốt yếu làm cho đối phương đau đớn nhưng tựu trung có mấy điểm chính sau đây:
- Biết đối phương tôn trọng tổ tiên thì người chửi cứ lôi tổ tiên đối phương ra mà chửi, điển hình là trong truyện "Tam Quốc" đoạn Trần Lâm viết hịch chửi Tào Tháo. Cứ thế, tiên tằng cố tổ, tiên nhơn từ đường đối phương có làm việc gì xấu cũng bị bêu riếu, hoặc là bị gán ghép cho những điều độc ác xấu xa.
- Ví đối phương với những gì xấu xa, ghê ***, đáng khinh bỉ nhất như "ôn hoàn dịch lệ" "chó đẻ, trâu sanh, mọi rợ".....
- Bắt đối phương phải hứng chịu những lời cay độc có liên quan đến bài tiết, sinh dục... Loại này chắc khỏi phải ví dụ vì nó khiếm nhã và ai cũng biết không ít thì nhiều phải không?
- Lời chửi thể hiện nguyện vọng được thực hiện những hình phạt tàn độc lên đối phương như chặt đầu, móc mắt, róc xương, xẻ thịt.....
- Trù ẻo cho đối phương gặp tai nạn, bất hạnh cho thoả mãn cơn tức của mình như què chân, xe cán, cháy nhà, leo giếng đứt dây, đi sông chết chìm, diều tha quạ bắt....
Chỉ nhiêu đó là Tây không thể hơn ta được về khoản chửi rồi, có nhiều người Tây tôi thấy, họ tỏ ra ngạc nhiên khi 2 phụ nữ Việt Nam hay Tàu chửi nhau giữa chợ, chửi véo von như đang ca hát vậy.
[FONT="]
[/FONT] Nghe nói đến chửi tục, chửi bậy thì mọi người hay nghĩ đến một người vô văn hóa, nhưng hầu như ai trong đời cũng đã chửi bậy, chửi thề ít nhất là dăm ba lần. Vậy chửi có tác dụng gì?
Trước tiên nói đến chửi có bài, có bản, có âm điệu thì phải nói đến các bài "Chửi mất gà", hay còn được gọi là "Vè mất gà".
Con gà rất quí đối với người nông dân. Cái lợi là mỗi khi có khách quý phương xa hay lúc giỗ chạp Tết nhất thì trước nhất có thịt để cúng ông bà hay đãi khách, sau là thịt thà cả nhà cùng hưởng. Vì thế kẻ nào nỡ lòng muốn ăn mà không chịu nuôi, bắt trộm hay đánh cắp con gà của người ta sẽ khiến chủ nó rất căm giận. Chúng ta nghe thử một bài chửi cổ truyền khi người nông dân bị mất một con gà nhé.
Mỗi chiều khi rải thóc ra sân, đếm gà thấy lạc hay mất một con, bà chủ bầy gà thường lịch sự lên tiếng rao, vọng sang hàng xóm:
- Nhà tôi vừa lạc con gà trống, ai thấy xin đuổi giúp về cho tôi!
Buổi tối vẫn không thấy về. Sáng sớm hôm sau, bà chủ gà lại rao rất lễ độ lần nữa. Rao đến ngày thứ nhì, đã thấy khó tìm được con gà rồi, bà ta lại rao gắt gao hơn nữa:
- Con gà của tôi nuôi bằng gạo, bằng thóc, mất tiền mua. Vậy ai bắt con gà xin trả lại, không thì tôi chửi đấy nhé!
Rao như thế hai lần nữa không thấy gà về, là chiều hôm ấy bắt đầu bà con láng giềng được nghe trọn vẹn bài ca mất gà. Bài chửi kẻ trộm hay ăn cắp gà có vần có điệu hẳn hoi khiến lời chửi tiếng rủa trở thành một áng văn chương dân gian độc đáo được truyền tụng đến tận hiện giờ:
" Làng trên xóm dưới, bên sau bên trước, bên ngược bên xuôi! Tôi có con gà mái xám nó sắp ghẹ ổ, nó lạc ban sáng, mà thằng nào con nào, đứa ở gần mà qua, đứa ở xa mà lại, nó dang tay mặt, nó đặt tay trái, nó bắt mất của tôi, thì buông tha thả bỏ nó ra, không thì tôi chửi cho đó!
Chém cha đứa nào bắt gà nhà bà! Chiều hôm qua, bà cho nó ăn nó hãy còn, sáng hôm nay con bà gọi nó nó hãy còn, mà bây giờ nó đã bị bắt mất. Mày muốn sống mà ở với chồng với con mày, thì buông tha thả bỏ nó ra, cho nó về nhà bà. Nhược bằng mày chấp chiếm, thì bà đào mả thằng tam tứ đại nhà mày ra, bà khai quật bật săng thằng ngũ đại, lục đại nhà mày lên. Nó ở nhà bà, nó là con gà, nó về nhà mày, nó biến thành cú thành cáo, thành thần nanh đỏ mỏ; nó mổ chồng mổ con, mổ cả nhà mày cho mà xem!
Ới cái thằng chết đâm, cái con chết xỉa kia! Mày mà giết gà nhà bà thì một người ăn chết một, hai người ăn chết hai, ba người ăn chết ba. Mày xuống âm phủ thì quỷ sứ thần linh nó rút ruột ra ...
Cha Cao Tằng Tổ Khảo, Thúc Bá, Đệ Huynh, Cô Dì Tỉ Muội thằng cha mày đã bắt con gà nhà tao!
Mày không thả con gà nhà bà ra, bà đóng ghế 3 tháng 10 ngày,
Buổi sáng bà chửi, buổi tối bà chửi, buổi trưa bà hú,
Bà nguyền, bà rủa cho cây vàng lá, cho quả chột thui,
Cho Thần Trùng đến rút từng khúc ruột của cha ông, vợ con nhà mày ra!
Tao hú 3 hồn, 7 vía thằng đàn ông,
3 hồn 9 vía con đàn bà đã bắt con gà nhà tao.
Tao gọi ông cầm cờ xanh đứng đầu ngõ,
Ông cầm cờ đỏ đứng sau nhà,
Ông cầm cờ vàng bên hữu,
Ông cầm cờ trắng bên tả
Yểm cho nhà mày đẻ con ra thì ngược, sinh cháu ra thì ngang vì đã dám ăn con gà nhà tao!...”
Người mẹ chửi mệt, đứa con ra tiếp sức. Cô ả này thì lại được học hành tử tế, nên nghe cũng khoái tai hơn:
Tiên sư đứa nào bắt mất con gà nhà bà.
Gà ở nhà bà là con công con phượng,
Gà về nhà mày thành con cáo con hâu. Bà … bà…bà…
(Mệt quá cô bé nói với mẹ: U ơi! cho con xin chén trà để con chửi tiếp)...
Bà chửi theo kiểu toán học cho mà nghe nhá…
Bố mày là A, mẹ mày là B.
Bà cho vào ngoặc bà khai căn cả họ nhà mày…
Bà rủa mày ăn miếng rau mày ói ra miếng thịt, mày tắm trong ao mày chết chìm trong chậu…
Bà khai căn cả họ nhà mày,
Xong rồi bà tích phân n bậc,
Bà bắt cả hang, cả hốc, ông cụ ông nội, cả tổ tiên nhà mày ra mà đạo hàm n lần.
Ái chà chà…mày tưởng à.
Mày tưởng nuốt được con gà nhà bà là mày có thể yên ổn mà chơi trò “cộng trừ âm dương” trên giường với nhau à…..
Bà là trị cho tuyệt đối hết cả họ 9 đời nhà mày,
Cho chúng mày biết thế nào là vô nghiệm,
Cho chúng mày không sinh, không đẻ, không duy trì được nòi giống nữa thì thôi…
Bà sẽ nguyền rủa cho chúng mày đời đời chìm đắm trong âm vô cùng,
Sẽ gặp tai ương đến dương vô cùng,
Cho chúng mày chết rục trong địa ngục, cho chúng mày trượt đến maximum của sự vô hạn tối tăm…
Ờ nhỉ, thôi, hôm nay thứ 7, bà nghỉ, ngày mai bà chửi tiếp.
Nói là nghỉ đến hôm sau chửi tiếp, nhưng cô ả vẫn còn tức giận, thế nên ăn cơm xong lại tiếp tục bài ca:
À, mày chơi toán học với bà à…
(Lại một lần nữa nghỉ lấy hơi: U cho con xin thêm chén nước ạ ..Thằng khốn ấy nó là tiến sĩ toán lý, không chửi bằng toán học thì không xong với nó u a…Vâng vâng, u rót cho con đầy đầy vào, nữa đi…để con lấy hơi chửi tiếp, con sẽ chửi từ số học lên tích phân, xuống đại số rồi sang hình học cho u xem…)
Tiên sư nhà mày, mày tưởng ngày nào mày cũng rình mò tiệm cận hàng rào nhà bà là bà không biết đấy phỏng ?
Bà là bà giả thiết mày ăn cắp hơn hai chục con gà nhà bà,…
Mày về mày vỗ béo để nhồi đường cong cho con vợ mày, à à, mày vẽ nữa đi, mày tô nữa đi.
Mày tô, mày vẽ, mày nhồi cho đến khi đường cong con vợ mày nó nứt toát, nó gẫy khúc ra,
Rồi có ngày con vợ mày sẽ vuông góc như nóc tủ....thôi con ạ ….....
Ái chà chà…mày tưởng mày dùng cả hình học mày vẽ thòng lọng mày bắt gà nhà bà mà được à!
Chửi như vậy mới gọi là chửi chứ ! Nghe cứ như hát, nhưng cũng thấy được hết sự uất hờn của người mất một con gà.
Những bài chửi như vậy cứ được truyền miệng từ thế hệ này sang thế hệ khác. Nhiều lúc mẹ chửi mệt, đến lượt con ra thay. Cứ như vậy rền rã 2,3 ngày thì đúng nếu hàng xóm có "lỡ tay" bắt trộm, nghe chắc không nuốt nổi miếng thịt gà.
(ST từ nhiều nguồn)
[FONT="]
[/FONT]