Chúc mừng cho....và...

Liên hệ QC
Status
Không mở trả lời sau này.

binhminhcaonguyen2

Thành viên thường trực
Tham gia
27/5/08
Bài viết
222
Được thích
242
Nghề nghiệp
Nghiền ngẫm một chủ đề
Cô bé rón rén lại gần quầy bán cơm.
- Cô ơi cô cho con xin 1 chén cơm được không? Bữa nay mẹ con bệnh, không đi làm được, con không có tiền mua cơm...
- Không có tiền thì biến đi!
...
Ngày hôm sau cô bé lại tới, gương mặt rạng rỡ hơn hẳn.
- Cô ơi cô bán cho con 3 ngàn cơm nha!
- Có mỗi 3 ngàn thì biến đi, ai bán 3 ngàn cơm cho mày!

Cô bé nấc nghẹn, bàn tay cùng mấy tờ bạc lẻ run run...
- Dạ con tưởng... chỉ cần có tiền là sẽ mua được cơm...

Thế mới biết, thứ lạnh nhất trên thế gian này không phải là băng tuyết.
Mà chính là trái tim con người...
P/S: sưu tầm trên FB.
Hiện nay, bạn không cần phải trèo tường mà vẫn có thể dễ dàng vào trang http://www.voatiengviet.com/archive/tu-va-thanh-ngu/4/1784/1786.html?tab=2
Là một nguồn tư liệu tin cạy và dễ dàng cho các bạn làm giàu thêm khả năng English của mình. Chúc mừng cho việc tường lửa đã được dỡ bỏ đối với trang này.
bmcn2 luôn hi vọng rằng chuyện dỡ bỏ tường lửa đối với trang VOA sẽ không phải lập lại như vụ trang facebook.

Cô bé rón rén lại gần quầy bán cơm.
- Cô ơi cô cho con xin 1 chén cơm được không? Bữa nay mẹ con bệnh, không đi làm được, con không có tiền mua cơm...
- Không có tiền thì biến đi!
...
Tiền? Nó là một phương tiện để đạt mục đích có được chén cơm của cô bé.
Thế nhưng:
Ngày hôm sau cô bé lại tới, gương mặt rạng rỡ hơn hẳn.
- Cô ơi cô bán cho con 3 ngàn cơm nha!
- Có mỗi 3 ngàn thì biến đi, ai bán 3 ngàn cơm cho mày!

Có phương tiện rồi, nhưng phương tiện đó vẫn không đủ mạnh để đạt mục đích


 
Chỉnh sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Quá nhiều ghen tuông làm cho Tình Yêu chết trong nghi ngờ.
Quá nhiều giận dỗi làm cho Tình Yêu chết trong mệt mỏi.
Quá nhiều nước mắt làm cho Tình Yêu chết trong đau khổ.
... Quá nhiều lãng mạn làm cho Tình Yêu chết trong ảo ảnh.
Quá nhiều thực tế làm cho Tình Yêu chết trong toan tính.
Quá nhiều đam mê làm cho Tình Yêu chết trong mộng mị.

Chỉ một chút, chỉ một chút thôi …
Một chút giận dỗi để thấy mình được vỗ về yêu thương.
Một chút ích kỷ để biết mình thuộc về ai đó.
Một chút hờn ghen để biết mình đang yêu thật nhiều.

lại tiếp tục sưu tầm trên FB
 
Nếu là em, ngay từ lần đầu tiên em sẽ không "Xin", mà là đề nghị để trao đổi: "Con có thể rửa chén giúp Chú hôm nay để đổi lấy bát cơm về cho mẹ của con không? Mẹ con đang nằm bệnh nên không đi làm được, Chú thương thì giúp con nhé! Con đội ơn chú".

Và nhớ là:
1. Trên đời này không ai cho không ai cái gì cả!
2. Cách thương lượng cũng là mấu chốt quan trọng để đạt được mục đích mà không nhất thiết phải có "Tiền"
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Có bao giờ tự hỏi
Chuyện thầy bói ngày xưa
Cùng xem voi rồi cãi

Nguyên cả một con voi
Đầu, mình, chân, vòi ...đủ
Người quả quyết theo mình
Voi như cái cột đình
Người kia quyết không phải
Voi giống chiếc quạt to
...............
Năm ông mù ngày ấy
Chuyện ngụ ngôn để đời
Trời xanh kia có rộng?
Lòng người sao hẹp dần?

Ừ, nhà chật, người đông
Nhưng tấm lòng quảng đại
Khách được chổ nghĩ chân
Nhà... dù cao, cửa rộng
Nhưng bụng dạ hẹp hòi
Thì chổ đâu khách trú???

P/S: bmcn2 thật sự mong rằng, khi các bạn đọc đến đây thì bao giận hờn, trách móc xảy ra trên topic sẽ chỉ còn động lại một chút bâng khuâng thôi.
Kính!
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Vâng, cảm ơn tất cả vì đã thực hiện hành động thể hiện điều mà bmcn2 đã nói:
P/S: bmcn2 thật sự mong rằng, khi các bạn đọc đến đây thì bao giận hờn, trách móc xảy ra trên topic sẽ chỉ còn động lại một chút bâng khuâng thôi.
Kính!
Mến gửi đến tất cả những ai đã và chưa đọc topic này vài trích đoạn nhỏ trong một cuốn sách mà bmcn2 tình cờ đọc được:
….Tôi nhớ câu chuyện về con ếch xanh mà tôi đã học ở tiểu học. Có một con ếch xanh muốn nhảy lên cành cây liễu, nhưng vì cành cây cao quá nên nó không chạm được và thất bại. Nhưng ếch xanh không nản chí, nó tiếp tục nhảy 10 lần, 20 lần, 30 lần... và cuối cùng cũng thành công. Con ếch còn thành công, mình là con người cơ mà? Tuy nhiên, cũng như những lần trước, tiền luôn là vấn đề của tôi. Tôi nảy ra một ý định. Cách nhà tôi khoảng 20 dặm có một cậu tên là Oh In Bo học cùng trường với tôi và cũng bằng tuổi tôi, con một địa chủ giàu có.
Hồi còn làm lao động ở bến cảng Inchon, tôi đã ở trọ một nơi đúng là thiên đường cho rệp trú ngụ. Rệp nhiều đến mức không thể ngủ được dù rằng cơ thể rã rời sau một ngày làm việc nặng nhọc. Ngày xưa... rệp nhiều vô kể Một hôm, chúng tôi nghĩ ra cách leo lên bàn ăn ngủ để tránh rệp, nhưng chưa được bao lâu thì rệp kéo nhau leo theo chân bàn lên cắn người. Chúng tôi lại tìm cách khác, lấy mấy cái bát đổ nước vào rồi kê vào bốn chân bàn, rệp trèo lên sẽ rơi vào bát nước mà chết đuối. Thế nhưng cũng chỉ ngủ yên được một, hai ngày, rệp ở đâu lại bắt đầu xuất hiện và cắn chúng tôi. Vừa bực mình vừa ngạc nhiên, chúng tôi bật đèn tìm hiểu xem lũ rệp làm cách nào mà có thể tránh được bát nước. Hay là chúng leo lên tường, rồi lên trần nhà và tìm chỗ có người để rơi xuống?
Đúng vậy, lũ rệp đã vượt qua trở ngại là bát nước, toàn tâm toàn lực cố gắng và đạt được mục tiêu mình muốn. Còn tôi? Tôi quyết định….
Vì không nỗ lực tối đa như những con rệp nên không thể tìm thấy phương pháp nào khác. Con người thỉnh thoảng vẫn cho người nào đó là may mắn khi làm việc gì thành công, còn khi mình làm việc gì không suôn sẻ thì lại cho rằng mình không may. Nhưng tôi nghĩ rằng một người không tin là có vận xấu thì người đó sẽ không có vận xấu. Chính nỗ lực của chúng ta trong cuộc sống mới quyết định đến việc thành công hay thất bại mà thôi. Nỗ lực đó thể hiện ở chỗ gặp dịp tốt không bỏ lỡ và gặp lúc khó khăn không xem đó là rủi mà cố gắng vượt qua để tiến bước. Người lười nhác hay đổ lỗi cho số phận, đến khi gặp cơ hội cũng do lười nhác mà để cơ hội trôi qua, để rồi sống mà suốt đời chẳng có một chút may mắn nào. Với tôi, mỗi khi gặp việc gì khó khăn tôi lại nhớ đến bài học về sự nỗ lực của con rệp. Nhìn thấy những người gặp khó khăn chẳng đáng là bao mà đã thất vọng và thu hẹp mình lại, chẳng hiểu sao tôi cứ nghĩ “người mà cũng không bằng con rệp”.
P/S: Với bmcn2 thì màu xanh tượng trưng cho hòa bình, niềm tin và hy vọng.
 
Cô bé rón rén lại gần quầy bán cơm.
- Cô ơi cô cho con xin 1 chén cơm được không? Bữa nay mẹ con bệnh, không đi làm được, con không có tiền mua cơm...
- Không có tiền thì biến đi!
...
Tiền? Nó là một phương tiện để đạt mục đích có được chén cơm của cô bé.
Thế nhưng:
Ngày hôm sau cô bé lại tới, gương mặt rạng rỡ hơn hẳn.
- Cô ơi cô bán cho con 3 ngàn cơm nha!
- Có mỗi 3 ngàn thì biến đi, ai bán 3 ngàn cơm cho mày!

Có phương tiện rồi, nhưng phương tiện đó vẫn không đủ mạnh để đạt mục đích


PHÉP MÀU giá bao nhiêu?
Một cô bé tám tuổi nghe cha mẹ mình nói chuyện về đứa em trai nhỏ. Cô bé chỉ hiểu rằng em mình đang bị bệnh rất nặng và gia đình cô không còn tiền. Chỉ có một cuộc phẫu thuật rất tốn kém mới cứu sống được em trai cô bé, và cha mẹ em không tìm ra ai để vay tiền. Do đó, gia đình em sẽ phải dọn đến một căn nhà nhỏ hơn vì họ không đủ khả năng tiếp tục ở căn nhà hiện tại sau khi trả tiền bác sĩ.
Cô bé nghe bố nói với mẹ bằng giọng thì thầm tuyệt vọng: “Chỉ có phép màu mới cứu sống được Andrew”. Thế là cô bé vào phòng mình, kéo ra một con heo đất được giấu kỹ trong tủ. Em dốc hết đống tiền lẻ và đếm cẩn thận.
Rồi cô bé lẻn ra ngoài bằng cửa sau để đến tiệm thuốc gần đó. Em đặt toàn bộ số tiền mình có lên quầy.
Người bán thuốc hỏi: “Cháu cần gì?”
Cô bé trả lời: “Em trai của cháu bệnh rất nặng và cháu muốn mua phép màu.”
- Cháu bảo sao? – Người bán thuốc hỏi lại.
- Em cháu tên Andrew. Nó bị một căn bệnh gì đó trong đầu mà ba cháu nói chỉ có phép màu mới cứu được nó. Phép màu giá bao nhiêu ạ?
- Ở đây không bán phép màu, cháu à. Chú rất tiếc – Người bán thuốc nở nụ cười buồn và tỏ vẻ cảm thông với cô bé.
- Cháu có tiền trả mà. Nếu không đủ, cháu sẽ cố tìm thêm. Chỉ cần cho cháu biết giá bao nhiêu?
Trong cửa hàng còn có một vị khách ăn mặc thanh lịch. Sau khi nghe câu chuyện, ông cúi xuống hỏi cô bé: “Em cháu cần loại phép màu gì?”
- Cháu cũng không biết nữa – Cô bé trả lời, rơm rớm nước mắt. “Nhưng em cháu rất cần phép màu đó. Nó bị bệnh nặng lắm, mẹ cháu nói rằng nó cần được phẫu thuật, và hình như phải có thêm loại phép màu gì đó nữa mới cứu được em cháu. Cháu đã lấy ra toàn bộ số tiền để dành của mình để đi tìm mua phép màu đó.”
- Cháu có bao nhiêu? – Vị khách hỏi. Cô bé trả lời vừa đủ nghe: “Một đô la mười một xu.”
Người đàn ông mỉm cười: “Ồ! Vừa đủ cho cái giá của phép màu”.
Một tay ông cầm tiền của cô bé, tay kia ông nắm tay em và nói: “Dẫn bác về nhà cháu nhé. Bác muốn gặp em trai và cha mẹ cháu. Để xem bác có loại phép màu mà em cháu cần không.”
Người đàn ông thanh lịch đó là Bác sĩ Carlton Armstrong, một phẫu thuật gia thần kinh tài năng. Ca mổ được hoàn thành mà không mất tiền, và không lâu sau Andrew đã có thể về nhà, khỏe mạnh.
Mẹ cô bé thì thầm: “Mọi chuyện diễn ra kỳ lạ như có một phép màu. Thật không thể tưởng tượng nổi. Thật là vô giá!”. Cô bé mỉm cười. Em biết chính xác phép màu giá bao nhiêu. Một đô la mười một xu, cộng với niềm tin chân thành của một đứa trẻ, và lòng tốt của người bác sĩ.


p/s: copy từ facebook.
Caigiacuaphepmau.jpg
 
Chỉnh sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Không được nói đến chính trị hoặc chế độ chính trị trên GPE.
Tôi đã xóa 2 dòng.
 
Không được nói đến chính trị hoặc chế độ chính trị trên GPE.
Tôi đã xóa 2 dòng.
Đã cố gắng gọt giũa lém rùi mà vẫn phạm. bmcn2 chỉ phản ánh thực tế thui, chứ đâu có ý đề cập hoặc nói đến chính trị hay phụ trị gì đâu. Với lại, chính trị là một phạm trù-lĩnh vực xã hội rộng lớn và khó định nghĩa lém chứ. Chỉ là bmcn2 hơi bị bức xúc vì nhận thấy có quá ít những câu chuyện đậm tính nhân văn cao cả như thế này trong môi trường giáo dục.
 
(/ới cái têu đề topic, bạn muốn nói lên điều gì?

" Chúc mừng cho....và... "

Ban đầu bạn dùng 1 câu chuyện có thể ai đó bịa ra hay là 1 chuyện ngụ ngôn để thu hút người đọc;

Sau đó bạn cổ súy cho cái đài VOA gì đó;

& cái câu này cũng xài 1 cách nhập nhèm giữa hư & thực:

"Là một nguồn tư liệu tin cạy và dễ dàng cho các bạn làm giàu thêm khả năng English của mình."

Tư liệu để học tiếng anh kiểu Mẽo hay tư liệu tin tức tin cậy vậy bạn?

)(in hỏi bạn, tư liệu về chất độc da cam ở Miền nam trước đây là như thế nào?

Sao lính Mẽo thì được nầy kia khi bị tác hại của chất da cam mà còn dân ta thì sao?. . .

(Chỉ xin 1 ví dụ đó thôi thì cũng rõ với tôi, không biết với bạn thì sao?!?)

(/ài lời cùng bạn & xin chào.
 
" Chúc mừng cho....và... "

Ban đầu bạn dùng 1 câu chuyện có thể ai đó bịa ra hay là 1 chuyện ngụ ngôn để thu hút người đọc;

Sau đó bạn cổ súy cho cái đài VOA gì đó;

& cái câu này cũng xài 1 cách nhập nhèm giữa hư & thực:

"Là một nguồn tư liệu tin cạy và dễ dàng cho các bạn làm giàu thêm khả năng English của mình."

Tư liệu để học tiếng anh kiểu Mẽo hay tư liệu tin tức tin cậy vậy bạn?

)(in hỏi bạn, tư liệu về chất độc da cam ở Miền nam trước đây là như thế nào?

Sao lính Mẽo thì được nầy kia khi bị tác hại của chất da cam mà còn dân ta thì sao?. . .

(Chỉ xin 1 ví dụ đó thôi thì cũng rõ với tôi, không biết với bạn thì sao?!?)

(/ài lời cùng bạn & xin chào.
1. Tui cảm thấy và nghĩ rằng câu chuyện đứa bé xin cơm là một câu chuyện ngụ ngôn hiện đại, cho dù nó không phải câu chuyện có thực, chỉ là 1 tác phẩm do ai đó sáng tác, nhưng nó là một câu chuyện đậm tính nhân văn. Và, vì nguyên tắc trên diễn đàn này, không cho phép đề cập đến chuyện chính trị nên tui mới dùng tiêu đề có tính chất ngập ngừng chứ không phải là tui cố tính tạo ra tiêu đề để nhằm mục đích thu hút người đọc.
2. Qua cách dùng từ của bạn, tui cảm thấy bạn thể hiện thái độ miệt thị hơi nặng nề.
3. Tôi luôn sẵn lòng cố gắng hết sức trong khả năng cuả mình để trả lời bất cứ câu hỏi nào của bạn, nhưng không phải là trên diễn đàn này, vì nguyên tắc như thầy ptm đã cảnh báo. Tôi mượn lại vài lời trước đây gửi đến bạn:
Có bao giờ tự hỏi
Chuyện thầy bói ngày xưa
Cùng xem voi rồi cãi

Nguyên cả một con voi
Đầu, mình, chân, vòi ...đủ
Người quả quyết theo mình
Voi như cái cột đình
Người kia quyết không phải
Voi giống chiếc quạt to
...............
Năm ông mù ngày ấy
Chuyện ngụ ngôn để đời
Trời xanh kia có rộng?
Lòng người sao hẹp dần?
p/s: ngôn bất tận ý
Chúc bạn luôn vui và ngày càng thành đạt.
 
Đã cố gắng gọt giũa lém rùi mà vẫn phạm. bmcn2 chỉ phản ánh thực tế thui, chứ đâu có ý đề cập hoặc nói đến chính trị hay phụ trị gì đâu. Với lại, chính trị là một phạm trù-lĩnh vực xã hội rộng lớn và khó định nghĩa lém chứ. Chỉ là bmcn2 hơi bị bức xúc vì nhận thấy có quá ít những câu chuyện đậm tính nhân văn cao cả như thế này trong môi trường giáo dục.

Hai câu mà tôi xóa, là 2 câu của người nước ngoài, hoặc người Việt ở nước ngoài, phỉ báng Việt nam, coi thường bác sĩ Việt nam (dưới chế độ abc) không có người nào có lòng nhân đạo kiểu trong bài viết.

bmcn tự nhận là đã gọt giũa kỹ rồi, mà sao 2 câu đó, 2 câu duy nhất trong bài, lại lọt?

Thế thì bmcn phải xem lại kỹ năng gọt giũa của mình, hoặc tốt nhất, không lấy chuyện của người ta làm chuyện của mình, đọc ở đâu, thì để nguyên đó, đừng khuân vác về GPE.
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Hai câu mà tôi xóa, là 2 câu của người nước ngoài, hoặc người Việt ở nước ngoài, phỉ báng Việt nam, coi thường bác sĩ Việt nam (dưới chế độ abc) không có người nào có lòng nhân đạo kiểu trong bài viết.

bmcn tự nhận là đã gọt giũa kỹ rồi, mà sao 2 câu đó, 2 câu duy nhất trong bài, lại lọt?

Thế thì bmcn phải xem lại kỹ năng gọt giũa của mình, hoặc tốt nhất, không lấy chuyện của người ta làm chuyện của mình, đọc ở đâu, thì để nguyên đó, đừng khuân vác về GPE.

Đó là câu chuyện ở nước ngoài, thì dĩ nhiên, nó là 2 câu của tác giả chuyện. Còn tác giả của nó là ai, người nước ngoài, hoặc người Việt ở nước ngoài thì bmcn2 chưa thể biết. bmcn2 đãng trí thật, không nhớ toàn văn 2 câu đó, thầy ptm0412 có thể vui lòng gửi lại cho bmcn2 2 câu hoặc các nội dung đã xóa qua email!
Gọt giũa ở đây ý bmcn muốn nói là mình đã cân nhắc cẩn thận xem có nên hay không chia sẻ câu chuyện đậm tính nhân văn này lên gpe hay không. Chứ còn chuyện 2 câu đó "phỉ báng Việt nam, coi thường bác sĩ Việt nam (dưới chế độ abc)..." thì thật sự bmcn không để ý.
 
bmcn2 đãng trí thật, không nhớ toàn văn 2 câu đó, thầy ptm0412 có thể vui lòng gửi lại cho bmcn2 2 câu hoặc các nội dung đã xóa qua email!
Gọt giũa ở đây ý bmcn muốn nói là mình đã cân nhắc cẩn thận xem có nên hay không chia sẻ câu chuyện đậm tính nhân văn này lên gpe hay không. Chứ còn chuyện 2 câu đó "phỉ báng Việt nam, coi thường bác sĩ Việt nam (dưới chế độ abc)..." thì thật sự bmcn không để ý.
1. Nguyên văn là gì: Xem lại bài gốc ở trang web gốc sẽ thấy.
2. Cái nhân văn thì không bị xóa
3. không để ý: không để ý mới cần xem lại kỹ năng gọt giũa.
4. Chấm hết
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Xin hỏi tác giả topic cái tiêu đề đó ăn nhập gì đến chuyện ngụ ngôn?

Mình thì mình chỉ thấy bạn đang cổ suý & vui mừng vì được vô cái đài VOA đó 1 cách "không trèo tường"

& đúng là con voi USA đó tôi cũng như bạn làm sao biết hết được là như thế nào;

/(/ếu bạn cho rằng tôi hiểu sai í bạn, vậy bạn hãy giải thích bằng tiếng mẹ đẻ đi xem sao, rằng cái tiêu đề đó nói lên điều gì?
Bạn đừng nói với tôi rằng lâu chỉ nghiền ngẫm tiếng Anh-Mỹ quên tiếng Việt đó nha;
Chỉ khi nào tốt tiếng mẹ đẻ mới học ngoại ngữ tốt được, chí ít là mình cho là như vậy!
 
Chỉnh sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Mình thì mình chỉ thấy bạn đang cổ suý & vui mừng vì được vô cái đài VOA đó 1 cách "không trèo tường"

& đúng là con voi USA đó tôi cũng như bạn làm sao biết hết được là như thế nào;

/(/ếu bạn cho rằng tôi hiểu sai í bạn, vậy bạn hãy giải thích bằng tiếng mẹ đẻ đi xem sao, rằng cái tiêu đề đó nói lên điều gì?
Bạn đừng nói với tôi rằng lâu chỉ nghiền ngẫm tiếng Anh-Mỹ quên tiếng Việt đó nha;
Chỉ khi nào tốt tiếng mẹ đẻ mới học ngoại ngữ tốt được, chí ít là mình cho là như vậy!

Giải thích tiêu đề:
1. bmcn2 lo ngây ngấy vì sợ mọi người hiểu nhầm là bmcn2 cổ suý & vui mừng vì được vô cái đài VOA đó 1 cách "không trèo tường" nên mới thể hiện sự ngập ngừng một cách tự nhiên như vậy bằng chính cái tiêu đề ngập ngừng như vậy.
2. Ai đã từng vào VOA thì cũng điều nhận ra rằng trên trang VOA đó, dưới mỗi bài viết đều có diễn đàn để tất cả những ai muốn và có khả năng thì cứ tự do vào đó mà bình theo từng nội dung bài viết. bmcn2 lo ngây ngấy là vì sợ mọi người hiểu nhầm rằng bmcn2 đang cổ súy cho trang VOA, vì đó là một "CON VOI", trong khi đó bmcn2 chỉ muốn nhìn và hiểu CON VOI đó là một cái quạt to ở chổ nguồn tư liệu đầy đủ và tương đối tốt cho vấn đề tiếp cận và học ngoại ngữ.
Ngoài lề chút xíu:
hi hi hi, vì bất cứ lý do gì mà quên đi hoặc không sử dụng thành thạo tiếng Việt, ngôn ngữ tiếng mẹ đẻ của mình thì không xứng đáng là con dân của dân tộc Việt rồi. Hình như trong tiếng Anh có 8 từ loại thì phải, tương tự như vậy, trong tiếng Việt cũng có 8 từ loại. Nếu dùng thang điểm 10 để chấm điểm kỹ năng sử dụng ngôn ngữ tiếng mẹ đẻ của mình, bmcn2 tự cho mình 5, 5 điểm. Câu chuyện ngụ ngôn Thầy bói xem voi được bmcn2 thi hóa thành 1 bài ngũ ngôn là một phần nhỏ minh chứng cho điểm số về kỹ năng sử dụng ngôn ngữ tiếng mẹ đẻ của mình.
Báo cáo, hết
 
1. Nguyên văn là gì: Xem lại bài gốc ở trang web gốc sẽ thấy.
2. Cái nhân văn thì không bị xóa
3. không để ý: không để ý mới cần xem lại kỹ năng gọt giũa.
4. Chấm hết

file đính kèm trong bài này, bmcn2 kính gửi riêng đến thầy ptm0412. Mong thầy bỏ chút thời gian xem toàn văn trong file đính kèm.
Kính chào thầy.
 
Lần chỉnh sửa cuối:
file đính kèm trong bài này, bmcn2 kính gửi riêng đến thầy ptm0412. Mong thầy bỏ chút thời gian xem toàn văn trong file đính kèm.

Kính chào thầy.

Sở dĩ tôi không trích toàn văn 2 câu bị xóa lên đây vì:

- Đã bị xóa, tức là có vấn đề, có vấn đề, thì không lập lại. Nếu tôi lập lại câu đó ở đây, thì chính tôi phạm quy.
- Tôi không nhớ toàn văn câu đó. Tôi căn cứ vào việc pham quy của câu đó, xóa, và quên luôn. Nhớ làm gì thứ rác rưởi đó?

Nội dung trong file doc:

Nếu như thầy quan niệm và nghĩ rằng GPE, các topic, chủ đề trên GPE là ngôi nhà … MÀ CHỦ NHÂN CỦA NÓ KHÔNG MUỐN SỰ CÓ MẶT CỦA bmcn2 này thì thấy cứ nói thẳng. bmcn2 hứa bằng danh dự, lòng tự trọng của cá nhân mình là không bao giờ bước lên ngôi nhà GPE nữa khi nhận được lời nói thẳng của thầy.

Ý bmcn là tôi, ptm0412 đặt điều với mọi người về bạn và về nội dung 2 câu mà tôi đã xóa?
Và mục đích của tôi, ptm0412, là làm cho bmcn đừng vào GPE nữa?

Bạn nghĩ sao cũng được. Tôi vốn bị ghét nhiều rồi, bị đổ tội cũng nhiều rồi. Việc tôi làm: trời biết, đất biết, tôi biết, bạn biết, tôi không cần chứng minh, không cần gởi mail gởi đồ.
 
Lần chỉnh sửa cuối:
file đính kèm trong bài này, bmcn2 kính gửi riêng đến thầy ptm0412. Mong thầy bỏ chút thời gian xem toàn văn trong file đính kèm.
Kính chào thầy.

bmcn2 đã xóa file đính kèm, vì thầy ptm0412 đã load về và bmcn2 không muốn nhiều người quan tâm đến chuyện này mà mất thời gian. Thấy thống kê 5 lần tải, bmcn2 cũng hơi buồn.

Sở dĩ tôi không trích toàn văn 2 câu bị xóa lên đây vì:

- Đã bị xóa, tức là có vấn đề, có vấn đề, thì không lập lại. Nếu tôi lập lại câu đó ở đây, thì chính tôi phạm quy.
- Tôi không nhớ toàn văn câu đó. Tôi căn cứ vào việc pham quy của câu đó, xóa, và quên luôn. Nhớ làm gì thứ rác rưởi đó?

Nội dung trong file doc:



Ý bmcn là tôi, ptm0412 đặt điều với mọi người về bạn và về nội dung 2 câu mà tôi đã xóa?
Và mục đích của tôi, ptm0412, là làm cho bmcn đừng vào GPE nữa?

Bạn nghĩ sao cũng được. Tôi vốn bị ghét nhiều rồi, bị đổ tội cũng nhiều rồi. Việc tôi làm: trời biết, đất biết, tôi biết, bạn biết, tôi không cần chứng minh, không cần gởi mail gởi đồ.

Với bmcn2 thì dù cho 1 cọng rác thì nó cũng có giá trị hữu dụng của rác. Rác ở Hà Nội đang được biến thành điện năng có ích. Điều quan trọng là mình nhìn và dùng rác như thế nào để nó có ích. Trong trường hợp này, loại rác mà thầy ptm0412 phải dùng đến từ "thứ rác rưởi" thì bmcn2 hiểu rằng loại rác đó vô phương tái chế. Nghe lời thầy, bmcn2 cũng hủy nó luôn.
Ý bmcn2 nhất định không phải như thế này:
Ý bmcn là tôi, ptm0412 đặt điều với mọi người về bạn và về nội dung 2 câu mà tôi đã xóa?
Còn chổ này nữa:
Và mục đích của tôi, ptm0412, là làm cho bmcn đừng vào GPE nữa?
Bạn nghĩ sao cũng được. Tôi vốn bị ghét nhiều rồi, bị đổ tội cũng nhiều rồi. Việc tôi làm: trời biết, đất biết, tôi biết, bạn biết, tôi không cần chứng minh, không cần gởi mail gởi đồ.
bmcn2 đã dùng cấu trúc văn phạm "Nếu...thì...". Vậy, mong thầy vui lòng đừng áp đặt HOẶC thoáng có suy nghĩ rằng
"Ý bmcn là tôi, ptm0412 đặt điều với mọi người, là làm cho bmcn đừng vào GPE nữa?"
bmcn2 xin lỗi vì sơ sót và đã làm cho thầy ptm0412 nổi giận.
 
Chỉnh sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Hai câu mà tôi xóa, là 2 câu của người nước ngoài, hoặc người Việt ở nước ngoài, phỉ báng Việt nam, coi thường bác sĩ Việt nam (dưới chế độ abc) không có người nào có lòng nhân đạo kiểu trong bài viết.

Nhớ ra rùi, trong toàn văn nội dung của Câu chuyện đậm tính nhân văn đó thì tuyệt đối không có 2 câu có nội dung đó. 2 câu đó là của ai đó viết thêm ở phần bình luận nội dung câu chuyện. Trong qua trình bmcn2 quét chọn và copy, paste về word, rồi xóa đi mấy hình ảnh hiển thị bmcn2 đã bỏ sót 2 câu đó.
Rồi cứ thế, bcmn Ctrl A, Ctrl C rồi Ctrl V lên trên này nên mới sinh chuyện.
 
Qua 1 hồi đọc bài của bmcn2 mình thấy Nội dung có phần nhảm nhí, làm tốn thêm 1 phần bộ nhớ của GPE!
Nếu được xin phép BQT xóa bỏ toàn bộ topic này!?
Thanks
 
Status
Không mở trả lời sau này.
Web KT

Bài viết mới nhất

Back
Top Bottom