Cần giúp: "Ngôn phong" là gì? (1 người xem)

Người dùng đang xem chủ đề này

xuongrongdat

Có bao giờ bạn tự hỏi "Tôi là ai?"
Tham gia
30/6/08
Bài viết
1,703
Được thích
1,581
Donate (Momo)
Donate
Nghề nghiệp
Vô tư cùng bạn bè đi khắp nơi.
Mọi người cho mình hỏi "ngôn phong" là gì với?
Họp tổng kết phòng cuối năm, trước cả phòng sếp nói mình cần lưu ý ngôn phong.
Mình có tra Google với tìm ở 1 số từ điển tiếng Việt mà không thấy có từ này.

Xin cảm ơn.
 
Mọi người cho mình hỏi "ngôn phong" là gì với?
Họp tổng kết phòng cuối năm, trước cả phòng sếp nói mình cần lưu ý ngôn phong.
Mình có tra Google với tìm ở 1 số từ điển tiếng Việt mà không thấy có từ này.

Xin cảm ơn.
Liên hệ với những cụm từ sau:
- Văn phong
- Tác phong
- Ngôn phong
 
Ngôn là lớn
Phong là gió
"Ngôn phong" là "gió lớn"
...
Tóm lại là sếp lưu ý bạn khi đi họp nhớ mang theo lọ tương, vì họp xong thế nào sếp cũng chiêu đãi món bánh mì.

Ẹc ẹc...
 
Ngôn có thể hiểu là nói, lời nói.
Phong có thể hiểu là gió.
Dịch theo ngôn ngữ thông dụng có thể hiểu là "lời của gió" %$$ :yahoo:
 
Google có chứ:
Ngôn là lời nói
Phong là gió

=> Ngôn phong là
- Lời nói phát ra gió, gọi là chém gió
- Gió phát ra từ lời nói, mạnh thành bão, gọi là bão lời
 
Liên hệ với những cụm từ sau:
- Văn phong
- Tác phong
- Ngôn phong
Sao từ "ngôn phong" không có trong từ điển tiếng Việt vậy anh?
Ngôn là lớn
Phong là gió
"Ngôn phong" là "gió lớn"
...
Tóm lại là sếp lưu ý bạn khi đi họp nhớ mang theo lọ tương, vì họp xong thế nào sếp cũng chiêu đãi món bánh mì.

Ẹc ẹc...
Em mới biết ngôn là lớn luôn á anh. :D Ý sếp kiểu đó ai mà hiểu cho nổi chèn. Cám ơn anh. híc
 
Sao từ "ngôn phong" không có trong từ điển tiếng Việt vậy anh?
Những từ ghép lại từ các từ đơn mà ít dùng thì không có trong tự điển. Nhưng ý nghĩa thì hiểu theo các từ đơn. Văn phong thì nhiều người dùng và dùng nhiều nơi.
 
Sao từ "ngôn phong" không có trong từ điển tiếng Việt vậy anh?
"Ngôn phong" là phong cách phát ngôn, là thói quen dùng từ ngữ (lựa lời mà nói), âm điệu (dứt khoát, nhẹ nhàng, trầm, bổng, ...) của người nào đó.
Những từ ghép, vay mượn, du nhập, ... ít phổ biến, cần thời gian để đưa vào từ điển Tiếng Việt.
 
Dịch theo ngôn ngữ thông dụng có thể hiểu là "lời của gió"
Gió vẫn hát thì thầm đến bên tôi như thật gần
Gió muốn nói điều gì tha thiết
Gió vẫn nhắc một người đã ra đi không trở lại
Lỡ mất chuyện tình không thể quên... :rolleyes:
- Gió phát ra từ lời nói, mạnh thành bão, gọi là bão lời
Bão lời nghe giống lời đồn quá bác, hihi.
"Ngôn phong" là phong cách phát ngôn, là thói quen dùng từ ngữ (lựa lời mà nói), âm điệu (dứt khoát, nhẹ nhàng, trầm, bổng, ...) của người nào đó.
Nghĩa cũng rộng ghê anh. Chắc sếp thấy em kiểu xàm ngôn, ăn nói bá láp, lỗ mãng, sỗ sàng hay sao á mới kêu em lưu ý lời ăn tiếng nói, haizzzzz... Thật là kỳ lạ. o_O Chắc phải đi học 1 khóa giao tiếp thôi, hi.

Em cảm ơn mọi người nhiều.
 
Mọi người cho mình hỏi "ngôn phong" là gì với?
Họp tổng kết phòng cuối năm, trước cả phòng sếp nói mình cần lưu ý ngôn phong.
Mình có tra Google với tìm ở 1 số từ điển tiếng Việt mà không thấy có từ này.

Xin cảm ơn.
Sao bạn không hỏi sếp luôn, đôi khi nó chỉ là từ nói lầm, đi giải nghĩa cho mệt. Đôi khi là từ to theo phong trào (như kiểu: quy trình, lộ trình, lan tỏa, ... 4.0 5G ..vv hay trước là đổi mới tư duy, tư duy,...) nói cho sang , ...vv Nên hỏi người nói là chuẩn
 
Nghĩa cũng rộng ghê anh.
Thì văn phong cũng rộng mà: Cách dùng từ, cách đặt câu, cách mở đề, cách dẫn giải câu chuyện, cách hài hước, cách kết thúc, ... kể cả cách viết code lập trình
Văn phong, ngôn phong là đặc trưng của mỗi người không lẫn vào đâu được. Người ta có thể chỉ cần đọc văn phong và hiểu tính cách con người mà không cần gặp mặt. Nghe ngôn phong cũng thế.
Thí dụ như văn phong chết tiệt cũng không lẫn vào đâu, nhỉ?

Sao bạn không hỏi sếp luôn, đôi khi nó chỉ là từ nói lầm, đi giải nghĩa cho mệt. Đôi khi là từ phong trào nói cho sang , ...vv Nên hỏi người nói là chuẩn
Hỏi lại nhỡ đâu sếp nói đúng từ ngữ, mắng lại là "mày xàm ngôn quá, phải chỉnh sửa ngôn phong chứ sao nữa" thì chết :p :p :p
 
Sao bạn không hỏi sếp luôn, đôi khi nó chỉ là từ nói lầm, đi giải nghĩa cho mệt. Đôi khi là từ to theo phong trào (như kiểu: quy trình, lộ trình, lan tỏa, ... 4.0 5G ..vv hay trước là đổi mới tư duy, tư duy,...) nói cho sang , ...vv Nên hỏi người nói là chuẩn

Hỏi lại nhỡ đâu sếp nói đúng từ ngữ, mắng lại là "mày xàm ngôn quá, phải chỉnh sửa ngôn phong chứ sao nữa" thì chết
Ngay đương trường tất nhiên con không dám hỏi rồi 2 bác. Còn gặp riêng thì... cũng không dám hỏi luôn. :D

@tigertiger : bác nói đến mấy từ "to" làm con nghĩ đến 1 cụm từ mà thấy dạo này nhiều người dùng ghê luôn mà mỗi lần đọc tới là con không hiểu là cái gì: "năng lượng tích cực". Con chả hiểu nó là cái gì luôn á. :(
 
Gì mà thể dục thể thao sẽ có năng lượng tích cực.
Làm thiện nguyện sẽ có năng lượng tích cực.
Tụng niệm, cầu nguyện,... cũng sẽ có năng lượng tích cực.
.... và rất nhiều năng lượng tích cực khác.... nghe nhiều đến nỗi muốn phản hiệu ứng lại thành tiêu cực thiệt luôn á chứ.
 
Ngôn từ là lời nói
Ngôn phong là cung cách của lời nói.
Trong hai từ trên, chỉ có từ thứ nhất được người Hán xưa dùng nhiều cho nên nó du nhập vào Việt Nam và tồn tại. Từ thứ hai chính người Hán cũng ít dùng. Mãi về sau này giới viết tiểu thuyết mới dùng nó để chải chuốt lối văn mới. Và vì vậy nó đưa vào phim ảnh, mặc dù ngoài đời chưa chắc người ta đã dùng thường.
Cái thằng sếp nào đó dùng từ này để nói với nhân viên là thằng làm điệu. Nhưng cũng có thể vì cần cảnh báo một người trước cả phòng cho nên hắn/mụ nói tránh đi nghe cho nhẹ (điều này thì tôi nghĩ là chấp nhận được)
 
Ngôn từ là lời nói
Ngôn phong là cung cách của lời nói.
Trong hai từ trên, chỉ có từ thứ nhất được người Hán xưa dùng nhiều cho nên nó du nhập vào Việt Nam và tồn tại. Từ thứ hai chính người Hán cũng ít dùng. Mãi về sau này giới viết tiểu thuyết mới dùng nó để chải chuốt lối văn mới. Và vì vậy nó đưa vào phim ảnh, mặc dù ngoài đời chưa chắc người ta đã dùng thường.
Cái thằng sếp nào đó dùng từ này để nói với nhân viên là thằng làm điệu. Nhưng cũng có thể vì cần cảnh báo một người trước cả phòng cho nên hắn/mụ nói tránh đi nghe cho nhẹ (điều này thì tôi nghĩ là chấp nhận được)
Sếp con đã tốt nghiệp qua mấy lớp lý luận chính trị các cấp. Con nghĩ trong mấy lớp đó người ta có sử dụng từ này nhiều.
Con chưa học lớp nào nên không biết.
 
Sếp con đã tốt nghiệp qua mấy lớp lý luận chính trị các cấp. Con nghĩ trong mấy lớp đó người ta có sử dụng từ này nhiều.
Con chưa học lớp nào nên không biết.
Từ ngữ dùng hàng ngày chẳng liên quan gì đến ní nuận, cũng chẳng liên quan chính chị.
 
Phần lớn từ vựng tiếng Việt bây giờ đều là gốc Hán cả, chúng ta đang giao tiếp với nhau bằng "từ ngữ Tàu" theo giọng Việt mà không hề hay biết. Cũng bởi vì dùng nhiều từ "ngoại" này nên không phải người Việt nào cũng có thể hiểu trọn vẹn ý nghĩa từ ngữ gốc Hán. Ví dụ trong tiếng Việt, từ "minh" nghĩa là "trong sáng, sáng sủa..." nhưng khi tôi tra từ điển Hán Việt thì nó có thêm nghĩa là "mù mịt, ngu dốt, tối tăm". Hay như trong lịch sử có việc ông Hồ Quý Ly đặt nước ta quốc hiệu là "Đại Ngu". Chúng ta đều hiểu từ ngu nghĩa là thấp kém về nhận thức, trí tuệ nhưng từ "Ngu" mà Hồ Quý Ly dùng ở đây lại nghĩa là "Yên vui, hòa bình". Một người có học vấn cao, đứng đầu triều đình toàn người học cao hiểu rộng như ông Ly thì chắn chắn phải dùng từ "Ngu" rất chuẩn. Và không biết có bác nào đã từng bối rối vì không hiểu "Hồng Trường" với "Quảng Trường Đỏ" là một địa danh hay hai nơi khác nhau không? Rồi thiệp hồng mà sao thường toàn màu đỏ??????

Tất cả sự rối ren, khó hiểu này cũng là bởi "gốc ngoại" của nó mà ra cả. Chỉ có dân tộc nào đã khai sinh ra nó thì mới hiểu hết được ý nghĩa của nó còn dân ta mượn tạm thì cũng chỉ nắm được lõm bõm vài ý thôi. --=0
 
Ví dụ trong tiếng Việt, từ "minh" nghĩa là "trong sáng, sáng sủa..." nhưng khi tôi tra từ điển Hán Việt thì nó có thêm nghĩa là "mù mịt, ngu dốt, tối tăm".
Chữ minh vẫn là sáng, từ ghép u minh mới là "mù mịt, ngu dốt, tối tăm". Tôi không rõ nghĩa từ "u" (Hán Việt) nhưng hình như khi ghép vào từ khác (Hán Việt) nó làm đảo ngược nghĩa. Ghép với từ thuần Việt như "u tối" lại hiểu theo nghĩa "vừa u vừa tối"
 
Chữ minh vẫn là sáng, từ ghép u minh mới là "mù mịt, ngu dốt, tối tăm". Tôi không rõ nghĩa từ "u" (Hán Việt) nhưng hình như khi ghép vào từ khác (Hán Việt) nó làm đảo ngược nghĩa. Ghép với từ thuần Việt như "u tối" lại hiểu theo nghĩa "vừa u vừa tối
Bởi chú ptm0412 chắc cũng là người Việt nên không nắm rõ nghĩa của nhiều từ Hán khác nhau nhưng đều được dân ta phiên âm là "minh" rồi. Mời chú tham khảo ở đây. Chả cần thêm U thì từ "minh" cũng có thể mang nghĩa là "tối tăm" rồi chú.
 
Chữ minh vẫn là sáng, từ ghép u minh mới là "mù mịt, ngu dốt, tối tăm". Tôi không rõ nghĩa từ "u" (Hán Việt) nhưng hình như khi ghép vào từ khác (Hán Việt) nó làm đảo ngược nghĩa. Ghép với từ thuần Việt như "u tối" lại hiểu theo nghĩa "vừa u vừa tối"
U là từ Hán Việt, nghĩa là tối mà bác, con nghĩ không phải thuần Việt đâu: u ngục, u hồn....
U minh là "sáng tối". Cõi u minh lại được chỉ là cõi địa ngục. Con thấy có nhiều từ ghép hay lấy 2 từ đơn có nghĩa trái ngược với nhau ghép lại để chỉ 1 nghĩa chung, tự nhiên nhất thời không nhớ ra 1 vài ví dụ.

PS: nói xong vào link trên của @Vô danh Tiểu tốt thì thấy mình nói bậy tùm lum, haha... híc híc
 
Bởi chú ptm0412 chắc cũng là người Việt nên không nắm rõ nghĩa của nhiều từ Hán khác nhau nhưng đều được dân ta phiên âm là "minh" rồi. Mời chú tham khảo ở đây. Chả cần thêm U thì từ "minh" cũng có thể mang nghĩa là "tối tăm" rồi chú.
Ờ đúng, do đồng âm dị nghĩa, chữ Hán viết cũng khác chỉ tiếng Việt mới giống nhau. Tôi vừa xem xong thì thấy minh = tối tăm mù mịt, ngu dốt, rất ít gặp. Kể cả đọc sách, truyện thế kỷ trước cũng không thấy
 
Ờ đúng, do đồng âm dị nghĩa, chữ Hán viết cũng khác chỉ tiếng Việt mới giống nhau. Tôi vừa xem xong thì thấy minh = tối tăm mù mịt, ngu dốt, rất ít gặp. Kể cả đọc sách, truyện thế kỷ trước cũng không thấy
Vậy "minh" trong "liên minh", "đồng minh" không lẽ nghĩa là kết hợp (động từ), sự kết hợp (danh từ). Nếu đúng là vậy thì tới giờ con mới biết luôn, xưa giờ không rõ.
 
Hán Việt cũng có nhiều từ đồng âm khác nghĩa như tiếng Việt vậy, "minh" trong "thông minh", "u minh", đồng minh" là 3 từ khác nhau (đồng âm nhưng nghĩa khác nhau). Nhưng chỉ là phát âm Hán Việt giống nhau, còn trong tiếng Trung phát âm chưa chắc giống nhau, chữ viết thì cũng khác nhau.
 

File đính kèm

  • 1608783710329.png
    1608783710329.png
    441.6 KB · Đọc: 18
Lần chỉnh sửa cuối:
Đấy chỉ là do tiếng phiên âm thành trùng âm thôi.
Chữ minh (sáng) (明) viết với nhật bên trái và nguyệt bên phải.
Chữ minh (tối) (冥) thuộc về bộ mịch. Thực ra chính từ này cũng có ba cách viết, và nghĩa tuy cùng là u tối, nhưng sử dụng khác nhau.

Cũng như tiếng Anh, bear (động) và bear (danh) là hai từ khác nhau hoàn toàn. Nếu muốn viết giống nhau, đọc khác, nghĩa khác thì ta có lead (chì), và lead (dẫn dắt)
Túm lại, việc trùng âm khi đi từ ngôn ngữ này sang ngôn ngữ khác là điều không thể tránh.

Chú: tuy nhiên, theo quy tắc nói và viết, nếu không rõ 100% cách dùng của từ thì nên tránh.
Câu "Sau một time [làm cái gì đó]..." tôi thỉnh thoảng thấy người ta dùng. Rất tiếc là từ "time" có hai nghĩa thường dùng, "thời gian" và "lần/lượt". Và hai nghĩa này đem vào câu thì sẽ hiểu khác nhau.
 
Mọi người cho mình hỏi "ngôn phong" là gì với?
Họp tổng kết phòng cuối năm, trước cả phòng sếp nói mình cần lưu ý ngôn phong.
Mình có tra Google với tìm ở 1 số từ điển tiếng Việt mà không thấy có từ này.

Xin cảm ơn.
Ngôn = Ngôn ngữ
Phong = Phong cách

=> Ngôn phong = Phong cách ngôn ngữ!
 
Ngôn = Ngôn ngữ; Phong = Phong cách
=> Ngôn phong = Phong cách ngôn ngữ!
Đơn giản nhất là vậy;
Còn muốn phức tạp thì phải xem tính cách của tác giả câu phán (Sếp - S) & người chịu phê phán (là bạn) trong môi trường (đó là trong 'phòng' (công tác))
Xét về bạn trước, vì dễ: Bạn trong đơn vị hay phát ngôn như thế nào so với anh chị em?
Đã có ai nhận xét tương tự hay ngược với ý sếp về phát ngôn của bạn trong năm chưa?

Thứ đến là Sếp: Thường S . hay phát ngôn như thế nào (hay bóng gió, hay thẳng ruột ngựa,. . . )

Về các đồng nghiệp: Sau khi nghe câu S về bạn họ phản ứng ra sao?
. . . . .

. . . . . .
Từ tất thẩy dữ liệu đó có thể cho ra đáp án gần đúng nhất, nhưng khuyên bạn không nên hỏi lại S hay đề nghị S diễn giải gì hết

& dù sao chăng nữa bạn cũng sẽ được S nhắc lại trong năm tới khi hành vi phát ngôn của bạn trùng với ý S nhận xét về bạn.

Chúc vui Noel đến hết tuần!
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Rồi thiệp hồng mà sao thường toàn màu đỏ??????
Ngày xưa thiệp có màu trắng. Các cụ ngày xưa rất đề cao sự toàn vẹn của cô dâu, nên thường lén đặt tấm thiệp dưới tấm trải giường. Nếu ngả màu hồng hồng thì coi như hồng phúc của gia đình. Nên gọi là thiệp hồng.
Ngày nay, thời đại 4.0, các cô dâu thường đối phó bằng cách ra tiệm thuốc tây mua thuốc đỏ, từ từ đặt in thiệp có màu đỏ luôn cho tiện.
Đôi khi, tiệm bán nhầm cho chai thuốc tím, nên mới có giai thoại kỳ trăng mật bị "giập mật".
 
Ngày xưa thiệp có màu trắng. Các cụ ngày xưa rất đề cao sự toàn vẹn của cô dâu, nên thường lén đặt tấm thiệp dưới tấm trải giường. Nếu ngả màu hồng hồng thì coi như hồng phúc của gia đình. Nên gọi là thiệp hồng.
Ngày nay, thời đại 4.0, các cô dâu thường đối phó bằng cách ra tiệm thuốc tây mua thuốc đỏ, từ từ đặt in thiệp có màu đỏ luôn cho tiện.
Đôi khi, tiệm bán nhầm cho chai thuốc tím, nên mới có giai thoại kỳ trăng mật bị "giập mật".
Có thể do sở thích mầu sắc của vài người hoặc do thiếu loại giấy đúng tiêu chuẩn chứ đúng theo truyền thống thiệp hồng phải màu đỏ. Trong tiếng Hán "Hồng bao" là để chỉ cái bao tiền mừng màu đỏ - màu tượng trưng cho may mắn trong văn hóa Á Đông. Không phải vô cớ mà nhiều thứ có tên gọi màu hồng nhưng thực chất là màu đỏ hoặc gần giống màu đỏ. Chẳng hạn như quả hồng khi chín có màu đỏ hoặc đỏ cam. Nếu quả hồng mà đúng là màu hồng chắc chả ai dám ăn vì tưởng nhuộm chất hóa học. Hồng hào chỉ da người có sắc đỏ chứ da ông nào đúng màu hồng chắc chỉ do son phấn.
Tôi thấy bọn Tây nó dịch "Hồng binh" là "Red army" chứ chả phải là "Pink army". Dịch như vậy không phải bởi bọn Tây mù màu mà nó dịch theo đúng nghĩa gốc.

Dân ta "Việt hóa" ngoại ngữ kiểu nôm na theo cách hiểu của dân ta nên có khi lệch lạc ý nghĩa. Ngay cả thời hiện đại bây giờ, nhiều anh trình độ ngoại ngữ cao nhưng dịch từ lôm côm so với nghĩa gốc. Điển hình như dịch từ "server" là "máy chủ", "virtual" dịch ra là "ảo", hoặc ssd thành "ổ cứng ssd"... Rất nhiều từ được dịch lệch lạc nhưng nhiều người quen miệng quá lại thành "chuẩn".
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Bản chất từ Hồng trong Hán Việt có nghĩa là màu đỏ chứ không phải màu hồng, khi người nào dùng một từ Hán Việt chứa từ Hồng thì phải tự ngầm hiểu nghĩa nó trong từ là màu đỏ chứ không thể là màu hồng được, ví dụ: Hồng nhan, Hồng trần, Hồng quân...
Vốn dĩ Hán Việt cũng xuất phát từ chữ Hán mà ra, lúc chuyển từ tiếng Hán ra tiếng Hán Việt cũng có những quy tắc nhất định, từ Hồng trong tiếng Hán là "紅", nghĩa là màu đỏ, phiên âm là "hóng", theo quy tắc thì bắt buộc khi chuyển qua Hán Việt thì phải là Hồng, có chăng gây hiểu nhầm là vì chữ Hồng (nghĩa là màu hồng) trong tiếng thuần Việt lại trùng âm với Hồng (nghĩa là màu đỏ) trong Hán Việt nên mới gây ra hiểu nhầm như vậy.
 
Ngày xưa thiệp có màu trắng. Các cụ ngày xưa rất đề cao sự toàn vẹn của cô dâu, nên thường lén đặt tấm thiệp dưới tấm trải giường. Nếu ngả màu hồng hồng thì coi như hồng phúc của gia đình. Nên gọi là thiệp hồng.
Ngày nay, thời đại 4.0, các cô dâu thường đối phó bằng cách ra tiệm thuốc tây mua thuốc đỏ, từ từ đặt in thiệp có màu đỏ luôn cho tiện.
Đôi khi, tiệm bán nhầm cho chai thuốc tím, nên mới có giai thoại kỳ trăng mật bị "giập mật".
Bậy. Có lẽ bạn chưa nghe câu "nước vỏ lựu, máu mào gà" bao giờ.

Hồng (红) trong tiếng Hán là nói chung chung cho màu đỏ. Cũng như 'red' trong tiếng Anh vậy.
Nếu màu đỏ xậm thì gọi là xích hồng (crimson), tươi thì gọi là tinh hồng (scarlet).
Ngày xưa, vào Chợ lớn gọi món "chuý hùng" có nghĩa là huyết heo (trư hồng). Tôi khoái món huyết xào hẹ của người Quảng.

Màu hồng tiếng Việt, tiếng Nam gọi trại là hường, tiếng Hán Việt là hồng đào (âm Quảng là hùng tú). Ngày xưa, Hồng Nhậm tức Tự Đức lên ngôi thì từ hồng được đọc trại thành hường và nhậm đọc trại thành nhiệm.

Chú thêm về "hồng phúc": từ hồng (红) này cũng được dùng để diễn tả sự thành công phát đạt (có lẽ vì vậy mà người Tàu coi hồng là may mắn?). Trong thương nghiệp, hồng là liền lời.
 
Lần chỉnh sửa cuối:
@VetMini : con có vài thắc mắc về chữ "hồng".
1. Không biết màu hồng hay màu đỏ mới là biểu tượng của tình yêu? Hoa hồng màu đỏ, thiệp hồng, pháo hồng cũng màu đỏ. Mấy chữ hồng rõ ràng là thuần Việt, nhưng sự vật mang tên nó lại màu đỏ?
2. Màu đỏ tiếng Hán Việt là hồng, vậy màu hồng tiếng Hán Việt là gì?
3. Tại sao người ta lấy từ "hoa hồng" để chỉ: Tiền trả cho người đứng trung gian trong việc giao dịch, mua bán?
 
@VetMini : con có vài thắc mắc về chữ "hồng".
2. Màu đỏ tiếng Hán Việt là hồng, vậy màu hồng tiếng Hán Việt là gì?
3. Tại sao người ta lấy từ "hoa hồng" để chỉ: Tiền trả cho người đứng trung gian trong việc giao dịch, mua bán?
Hai câu 2 và 3 bác ấy mới vừa nói xong trong bài trên liền kề :P :P
 
Cây hoa hồng là tên gọi chung cho các loài thực vật có hoa dạng cây bụi hoặc cây leo lâu năm thuộc chi Rosa, họ Rosaceae, với hơn 100 loài với màu hoa đa dạng, phân bố từ miền ôn đới đến nhiệt đới.
Hoa của cây hoa hồng có rất nhiều màu sắc khác nhau, từ đơn sắc đến đa sắc (nhiều màu trên 1 cánh hoa, trên 1 bông hoa): Màu đỏ, trắng, đen, màu hồng, hồng phấn, trắng nhạt đỏ, ngũ sắc hoa hòe hoa sói :D

1608882173226.png1608882204323.png


---
Tiền hoa hồng là tiền màu đỏ chăng? :p
 
Chủ đề này nên chăng đổi tên là:
"Cần giúp: Air Blade là gì"
Đáp án:
1) Tên 1 thương hiệu xe máy
2) Chém gió phần phật

Đáp án 2 có vẻ phù hợp.
 
@VetMini : con có vài thắc mắc về chữ "hồng".
1. Không biết màu hồng hay màu đỏ mới là biểu tượng của tình yêu? Hoa hồng màu đỏ, thiệp hồng, pháo hồng cũng màu đỏ. Mấy chữ hồng rõ ràng là thuần Việt, nhưng sự vật mang tên nó lại màu đỏ?
2. Màu đỏ tiếng Hán Việt là hồng, vậy màu hồng tiếng Hán Việt là gì?
3. Tại sao người ta lấy từ "hoa hồng" để chỉ: Tiền trả cho người đứng trung gian trong việc giao dịch, mua bán?
Hồng màu đen, và các loại hồng khác, hoa thật 100%, chụp tại hội chợ triển lãm:
1608883547720.png

1608883591093.png

1608883623921.png

1608883656432.png

1608883676179.png

1608883696044.png
 
@VetMini : con có vài thắc mắc về chữ "hồng".
1. Không biết màu hồng hay màu đỏ mới là biểu tượng của tình yêu? Hoa hồng màu đỏ, thiệp hồng, pháo hồng cũng màu đỏ. Mấy chữ hồng rõ ràng là thuần Việt, nhưng sự vật mang tên nó lại màu đỏ?
2. Màu đỏ tiếng Hán Việt là hồng, vậy màu hồng tiếng Hán Việt là gì?
3. Tại sao người ta lấy từ "hoa hồng" để chỉ: Tiền trả cho người đứng trung gian trong việc giao dịch, mua bán?
1. Tất nhiên là màu đỏ.
2. Chính xác thì trong Hán Việt để chỉ màu hồng người ta dùng từ Phấn hồng (粉紅).
3. Khả năng không liên quan tới Hán Việt.

1608888754344.png
 
1. Không biết màu hồng hay màu đỏ mới là biểu tượng của tình yêu? Hoa hồng màu đỏ, thiệp hồng, pháo hồng cũng màu đỏ. Mấy chữ hồng rõ ràng là thuần Việt, nhưng sự vật mang tên nó lại màu đỏ?
2. Màu đỏ tiếng Hán Việt là hồng, vậy màu hồng tiếng Hán Việt là gì?
3. Tại sao người ta lấy từ "hoa hồng" để chỉ: Tiền trả cho người đứng trung gian trong việc giao dịch, mua bán?
Tôi tra cái từ điển phần Hán Việt thì không thấy chữ "đỏ", tra phần Nôm mới có chữ "đỏ" chứng tỏ nhiều khả năng "đỏ" mới đúng là thuần Việt còn "hồng" phiên âm từ gốc Hán. Còn màu hồng trong tiếng Hán nếu được phiên âm Việt lại là "phấn". Phấn trong tiếng Hán cũng là từ để chỉ son trang điểm. Có thể đoán được vài điều.

Trong một giai đoạn dài, dân ta sử dụng song song "đỏ" và "hồng" để chỉ một màu sắc. Từ "hồng" chủ yếu cho Hán văn và "đỏ" là dùng trong giao tiếp dân thường. Đến một thời điểm nào đó trong lịch sử, ông bà ta du nhập văn hóa trang điểm bằng son phấn (thường có sắc hồng) từ Trung Quốc đến nước ta. Phải biết rằng ở thời cổ đại, màu hồng thường là do con người pha chế chứ trong tự nhiên rất hiếm thấy trong khi ông bà ta chủ yếu dùng các màu sắc có sẵn trong tự nhiên.

Nhiều khả năng màu phấn chưa hề định nghĩa trong từ ngữ bản địa người Việt. Cộng với việc chữ "hồng" hay đi với từ "phấn" đỏ thế nên rất có thể ông bà ta liên tưởng luôn "hồng" gốc Trung Quốc để chỉ định cái màu xuất xứ từ bên Trung Quốc này. Từ đó mà từ "hồng" có 2 nghĩa, theo nguyên nghĩa Hán là "đỏ" và theo cách gán của ông bà ta là "màu hồng".

Hiện tượng mở rộng nghĩa từ ngữ này cũng xẩy ra với thế hệ 7x trở về trước khi họ dùng từ "honda" của Nhật để chỉ mọi loại xe gắn máy từ Nhật bất chấp chúng có mác Suzuki, Yamaha... Thế nên từ "honda" theo các thế hệ trước cũng có 2 nghĩa, theo nguyên nghĩa gốc là thương hiệu xe máy, còn nghĩa thứ hai là chỉ cái xe máy 2 bánh của Nhật nói chung.
 
Lần chỉnh sửa cuối:
...Tiền hoa hồng là tiền màu đỏ chăng? :p
Cây hồng tiếng Hán là mai côi (玫瑰)
Như tôi đã chú thêm ở trên (bài #31), từ hồng còn dùng để chỉ lợi nhuận. Huê hồng dùng để chỉ tiền lãnh liên quan đến lợi nhuận hoặc tiền bán (commission).
 
Cây hồng tiếng Hán là mai côi (玫瑰)
Như tôi đã chú thêm ở trên (bài #31), từ hồng còn dùng để chỉ lợi nhuận. Huê hồng dùng để chỉ tiền lãnh liên quan đến lợi nhuận hoặc tiền bán (commission).
Nếu em không nhầm thì tiếng Hán cây Hồng là "mai khôi" chứ ạ.
Còn tiền hoa hồng đúng chữ trong Hán Việt phải là Hồng lợi.
Suy nghĩ của em, mong các bác chỉ giáo thêm.
 
Đây cũng là ngôn phong nè:


HỒ TÂY CHIỀU THU


Bát ngát mênh mang phẵng lặng veo

Xa xăm khắp hướng cảnh eo xèo

Cờ lau lất phất bay theo gió

Tít tấp thuyền neo gác mái chèo​
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Không phải thời thế hệ bây giờ phải đau đầu với mấy từ gốc Hán đâu. Đời các cụ uyên bác, thâm nho thông mạch kinh sử ngày xưa cũng vã mồ hôi với mấy chữ gốc Hán đấy chứ.

Có chuyện xưa rằng, một vị tiểu quan của Tàu được sai đi xứ qua nước ta. Tuy có phẩm hàm thấp nhưng trong lòng hắn cũng có ý coi thường cái giống "man di" thấp kém phương Nam giống như cách nghĩ của đa số người phương Bắc bấy giờ. Để làm mất mặt toàn thể triều đình ta, tên tiểu quan này chuẩn bị một cái chữ mà hắn đinh ninh rằng sẽ chả có "danh nho" nào của nước Nam giải được nghĩa. Để cho bác nào chưa rõ thử thách này tôi xin cho vài thông tin nho nhỏ. Đời Tống, có 31.391 chữ, còn các đời khác số chữ Hán thay đổi ít nhiều. Nhưng trong mấy vạn chữ này chỉ có một phần là thường xuyên được sử dụng (phổ thông), còn một số chữ khác thuộc về nhóm ít dụng, không phải ai cũng biết.

Triều đình ta từ vua cho đến văn võ bá quan, từ nho sĩ quèn đến tiến sĩ đều gãi đầu trước cái chữ lạ hoắc mà tên tiểu quan Tàu thách đố giải nghĩa. Quyết không để bị coi khinh là ngu dốt, mấy vị đại thần mới nói nhỏ vua là cho mời một bác đại thần có tiếng uyên bác đã bị đẩy về vườn. Thế là vua hạ lệnh cho quân lính mang võng tức tốc vời bác này về triều. May mắn là bác đại thần già này không làm thất vọng khi giải nghĩa tường tận cái chữ này trước sự thán phục của tên tiểu quan Tàu nọ.

Chuyện này nhằm đề cao một danh sỹ thời xưa của ta (tôi không nhớ rõ lắm vì đọc lâu lắm rồi). Tuy nhiên nội dung câu chuyện cũng ít nhiều cũng xác nhận cho cái suy nghĩ của tên tiểu quan phương Bắc kia. Thực tế là tất cả những văn võ nước ta thời đấy vốn được chọn lọc từ hàng vạn nhân tài trên khắp cả nước đều đã không thể giải nghĩa được cái chữ ấy, duy nhất chỉ có một bác trải qua biết bao nhiêu năm tích lũy kiến thức mới hiểu được.
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Mọi người cho mình hỏi "ngôn phong" là gì với?
Họp tổng kết phòng cuối năm, trước cả phòng sếp nói mình cần lưu ý ngôn phong.
Mình có tra Google với tìm ở 1 số từ điển tiếng Việt mà không thấy có từ này.

Xin cảm ơn.
Tiếng Việt phong phú và đa dạng lắm nên khó mà giải thích rõ được. Thân!.
 
Mệt quá rồi. Mấy cái từ Hớn Việt ấy chúng khá cao xa đối với giới bần dinh.

Sao không ai hỏi "Ngô nướng là gì", hay "Ngốn bánh phồng" là gì cho nó gần gủi nhỉ.
Ngô nướng thì còn nhường mấy bạn miền Trung chứ bánh phồng thì đây có thể thổi vài ngày.
 
Ai giỏi Hán thì người ta gọi là thâm hán
Ai giỏi Nho thì người ta gọi thâm nho,
Còn tui đây hán chưa thâm, nho cũng chưa thâm, chủ đề này nên đóng lại là vừa nhỉ?
 
Từ khi chủ đề này được tạo ra thì mình đã mường tượng ẩn ý trong đó. Tính mình hay cao ngạo, ngôn từ thì thô lỗ nên vừa đọc qua chủ đề thì ngượng đỏ mặt luôn.
 
chủ đề này nên đóng lại là vừa nhỉ?
Chả có lý do gì để đóng lại cả. Ai viết gì cao siêu cũng cứ viết, ai muốn thư giãn thì cứ viết hài hước thư giãn, ai không muốn đọc thì thôi đừng vào. Đừng viết tục, chọc ngoáy công kích là được.
 
Ngôn thì chắc là nói, còn phong thì là gió. Ngôn phong chắc là lời của gió. Nhiều người dùng từ rất hay là "thả hơi". Dân ít học như tôi thì ngồi uống bia ở quán lụp sụp ven đường nói với nhau như thế. Mình có phải là các vị học cao hiểu rộng ngồi nhâm nhi chai rượu ngoại ở salon bàn về Hán với chả Hạn đâu.
 
Ngôn phong chắc là lời của gió. Nhiều người dùng từ rất hay là "thả hơi". Dân ít học như tôi thì ngồi uống bia ở quán lụp sụp ven đường nói với nhau như thế.
Lời của gió mang nhiều nghĩa lắm nhé, bao gồm tốt và không tốt, khác nhau là gió phát xuất từ đâu.
 
Ngôn thì chỉ có một nghĩa, là "lời nói".
Phong thì có khá nhiều. Nhưng trong môi trường thư giãn thì có thể hiểu bằng những nghĩa sau:
1. gió (như bài #51): nói chuyện "hả hơi"
2. con ong: châm chích
3. mũi nhọn (vd kiếm phong): như 2, nhưng mạnh hơn. (Cái này là tôi khoái nhất)
4. trái núi: chắc dùng để chỉ mấy người có trên mười mấy ngàn bài.
5. cây phong: chắc dùng để chỉ mấy người ra đi
6. đốt lửa hiệu: xem bên dưới (tiếng VIệt)
7. đầy đủ (tĩnh): cái mà nhiều bạn trẻ lên GPE hỏi bài cần phải học.
8. xinh đẹp (tĩnh): cái mà ở đây hơi thiếu.
9. bao, gói: cái mà lập trình vê bê a cần học
10. .... (còn nhiều)

Riêng tiếng Việt thì từ phong còn dùng để chỉ bệnh: phong đòn gánh, phong đơn...

Và cuối cùng là từ phong long: đốt lửa đuổi tà ma.

Như vậy, ngôn phong trong bàn phím (phiếm) có thể dịch là nói chuyện bừa bãi xong đốt miếng lửa, xua tà, hết.
 
Còn 1 nghĩa của phong (gió) mô tả việc "trúng gió trên lưng ngựa !"
 
Có 1 thí dụ ngay bên trên :) :) :p :p
Bạn muốn nói bài #52?
Tôi e rằng nó không phải gió rồng.

Lời của gió mang nhiều nghĩa lắm nhé, bao gồm tốt và không tốt, khác nhau là gió phát xuất từ đâu.
Nơi phát xuất đâu có quan trọng. Nơi chĩa vào mới quan trọng. Muốn chĩa vào đâu thì đưa gió lái vào đấy.
 
Ngôn - lời ấy mà. Ngôn mà thêm chữ lờ huyền. Bà con quần chúng cứ toàn nghĩ bây (bậy)
 
Từ khi chủ đề này được tạo ra thì mình đã mường tượng ẩn ý trong đó. Tính mình hay cao ngạo, ngôn từ thì thô lỗ nên vừa đọc qua chủ đề thì ngượng đỏ mặt luôn.
Cho tới bài #48 của Hải thì mình không thấy gì hết.
 
Ý bác là nếu nói bâng quơ, ai nghe tự hiểu gọi là nói "phong long"?
Bài #57 đã xác định là không phải mà.

Vả lại, phong long có ba cách hiểu:
phong = phong phú; long = long trọng => to lớn, hoành tráng
phong = gió máy; long = rồng rắn => chuyện tầm xàm
phong = cái gói; long = bể, rách => te tua

Còn "ai nghe tự hiểu" chắc là nhủ phong.
 
Chả có lý do gì để đóng lại cả.
Có đấy, tiêu đề nhờ giúp giải thích ngôn phong là gì, thì tới đây nó đã tràn lan đại hải các vấn đề khác rồi. Muốn không đóng thì nên đổi tiêu đề lại là "Giải nghĩa Hán-Việt" chứ vẫn để như thế đã lạc đề quá xa. Cần xem lại nội quy.
 
Có đấy, tiêu đề nhờ giúp giải thích ngôn phong là gì, thì tới đây nó đã tràn lan đại hải các vấn đề khác rồi. Muốn không đóng thì nên đổi tiêu đề lại là "Giải nghĩa Hán-Việt" chứ vẫn để như thế đã lạc đề quá xa. Cần xem lại nội quy.
Các "vấn đề khác" chỉ có khoảng 20%-50% là chuyện rác rưởi. 50%-80% còn lại thực ra là kiến thức khác. Rác của bạn có thể là vàng của tôi.
Có thể bạn chỉ cần biết "ngôn phong" là gì. Nhưng hiểu cách hiểu tiếng Việt của người khác là cái tôi cần học.

"Cần xem lại nội quy":
Bạn là mót. Nếu muốn áp dụng nội quy thì cứ nêu thẳng nội quy ra đây, giải thích rõ chỗ vi phạm, và dựa vào đó đóng thớt lại.
 
Các "vấn đề khác" chỉ có khoảng 20%-50% là chuyện rác rưởi. 50%-80% còn lại thực ra là kiến thức khác. Rác của bạn có thể là vàng của tôi.
Có thể bạn chỉ cần biết "ngôn phong" là gì. Nhưng hiểu cách hiểu tiếng Việt của người khác là cái tôi cần học.

"Cần xem lại nội quy":
Bạn là mót. Nếu muốn áp dụng nội quy thì cứ nêu thẳng nội quy ra đây, giải thích rõ chỗ vi phạm, và dựa vào đó đóng thớt lại.
Trích:

II. Hình thức của bài viết:

4. Trong những chủ đề thảo luận nghiêm túc, tránh nói bâng quơ, sa đà vào chuyện riêng tư.

5. Bài viết phải được gửi (post) ở đúng vị trí, đúng mục (box) và đúng chủ đề (topic).
 
Thì cứ chiếu theo điều 4, xoá hết mấy bài không "thảo luận nghiêm túc..."
Và chiếu điều 5, xoá hết mấy bài không "đúng chủ đề".
Không ai có thể cãi nữa.

Đề nghị nhỏ: mót chịu khó vào tất cả những thớt ở diễn đàn này, cứ cái nào có thêm bài khác sau khi đã có giải đáp thì tương câu "tràn lan đại hải các vấn đề khác rồi [sic]" vào. (xem có tất cả bao nhiêu bài)
 
Nhưng đây là chuyên mục "Thành viên giúp nhau" mà, là chuyên mục "riêng tư" mà. @@

Vụ này có mấy lần nói rồi á, không vi phạm quy định chung thì tất cả đều "mặc kệ" chuyện riêng tư... Ai đó từng nói vậy.


1609149223478.png
 
Thì cứ chiếu theo điều 4, xoá hết mấy bài không "thảo luận nghiêm túc..."
Và chiếu điều 5, xoá hết mấy bài không "đúng chủ đề".
Không ai có thể cãi nữa.

Đề nghị nhỏ: mót chịu khó vào tất cả những thớt ở diễn đàn này, cứ cái nào có thêm bài khác sau khi đã có giải đáp thì tương câu "tràn lan đại hải các vấn đề khác rồi [sic]" vào. (xem có tất cả bao nhiêu bài)
Luật phải rõ ràng, cụ thể. Nội quy cũng vậy. Nếu không cụ thể được thì phải chấp nhận nhiều trường hợp không rõ, hiểu cách nào cũng được.

Pê ếch: tui nói mấy anh mót.
 
Nội 2ui (N2) là 'Luật', ai cũng đồng ý;
Luật bao giờ cũng có độ trễ so với thực tiển, hiễn nhiên
Cho nên iêu cầu luật phải rõ ràng cho mọi trường hợp là không tưởng trong vài trường hợp nào đó . . . .

Nhưng luật cũng cho phép những bài không đúng N2 được phép vô 'thùng rác' bỡi những người có thẩm quyền.
Vấn đề ở đây là đề cao N2 & tuân thủ N2, Mọi người đều & nên góp ý xây dựng cho N2
. . . . . .
Chúc các bạn vui!
 
Trích:

II. Hình thức của bài viết:

4. Trong những chủ đề thảo luận nghiêm túc, tránh nói bâng quơ, sa đà vào chuyện riêng tư.

5. Bài viết phải được gửi (post) ở đúng vị trí, đúng mục (box) và đúng chủ đề (topic).
Ai giỏi Hán thì người ta gọi là thâm hán
Ai giỏi Nho thì người ta gọi thâm nho,

Còn tui đây hán chưa thâm, nho cũng chưa thâm, chủ đề này nên đóng lại là vừa nhỉ?
Đã bảo không thâm hán, chẳng thâm nho mà kêu nhọ gì thâm gì? Cả nho lẫn hán đều chưa thâm nhé! (trả lời bebo)
1609154712187.png

Câu trả lời nằm trong trích dẫn, màu theo màu, và trích dẫn bên dưới đây nữa
Chả có lý do gì để đóng lại cả. Ai viết gì cao siêu cũng cứ viết, ai muốn thư giãn thì cứ viết hài hước thư giãn, ai không muốn đọc thì thôi đừng vào. Đừng viết tục, chọc ngoáy công kích là được.
 
Chuyện này nhằm đề cao một danh sỹ thời xưa của ta (tôi không nhớ rõ lắm vì đọc lâu lắm rồi).
Các bác trên đây nếu chưa nhớ ra thì tôi cũng sẽ ráng moi óc nhớ xem vị danh sĩ này là ai. Tôi cũng từng đọc kha khá danh sĩ nước mình thời "ngàn năm bị đô hộ" nhưng trí nhớ cũng không tốt cho lắm. :(
Rất cảm ơn những kiến giải của bạn, của bác @VetMini , bác @Thanh Binh111 cùng các chú các bác trong chủ đề này. Kiến thức thật bao la!

Tái bút: @Vô danh Tiểu tốt , bạn có thể giải thích ý nghĩa "phần chữ ký" của bạn được không? Mỗi lần tôi xem bài viết bất cứ đâu trong diễn đàn này của bạn tôi đều vô tình hay có chủ ý đọc hết bài thơ vì sự trúc trắc của nó, mà tới nay cũng không hiểu ý của chủ nhân là gì. Đọc không dưới 20 lần, híc. Mong bạn hoan hỉ.
 
Các bác trên đây nếu chưa nhớ ra thì tôi cũng sẽ ráng moi óc nhớ xem vị danh sĩ này là ai. Tôi cũng từng đọc kha khá danh sĩ nước mình thời "ngàn năm bị đô hộ" nhưng trí nhớ cũng không tốt cho lắm. :(
Thời "ngàn năm bị đô hộ" làm gì có vua quan ta để mà tiếp sứ Tàu và cũng khó có danh sỹ lắm vì chỉ có người Hán hoặc quy phục Hán được coi trọng. Tôi thử tìm theo trí nhớ mang máng thì tìm được một danh nhân có nhiều điểm giống với nhân vật tôi đề cập. Lê Quý Đôn và câu đối khiến sứ thần nhà Thanh vái lạy
Tái bút: @Vô danh Tiểu tốt , bạn có thể giải thích ý nghĩa "phần chữ ký" của bạn được không? Mỗi lần tôi xem bài viết bất cứ đâu trong diễn đàn này của bạn tôi đều vô tình hay có chủ ý đọc hết bài thơ vì sự trúc trắc của nó, mà tới nay cũng không hiểu ý của chủ nhân là gì. Đọc không dưới 20 lần, híc. Mong bạn hoan hỉ.
Chúng ta quen với từ "Hán Việt" trong gần như suốt đời học sinh nhưng chả mấy ai có khái niệm cụ thể từ Hán Việt là gì. Tôi có vài quan điểm thế này:
Trong quá trình đô hộ cũng như giao thương, với văn bản hoàn toàn bằng chữ Hán, từ ngữ gốc Hán dần xâm nhập vào ngôn ngữ của ông bà ta. Các chữ Hán này có 3 yếu tố hợp thành: [1] nghĩa, [2] mặt chữ, [3]phát âm. Nghĩa với mặt chữ thì học thuộc lòng nhưng với phần phát âm thì không phải chữ Hán nào ông bà ta cũng có thể phát âm chuẩn được. Thời đó không có băng đĩa cũng như hiếm giáo viên bản ngữ cho nên ông bà tổ tiên chúng ta phát âm các chữ Hán này một cách ngọng nghịu không giống âm Hán chuẩn (Hán ngọng). Nhất là sau khi đánh đuổi hoàn toàn người Hán, không còn giọng bản ngữ để làm chuẩn, ông bà ta thỏa sức phát âm các từ gốc Hán theo cách tự nhiên của dân ta, lớp này truyền lại lớp sau, phát âm cũng dần biến đổi ngày càng xa dần âm Hán gốc.

Trải qua hàng thế kỷ quen miệng phát âm lệch chuẩn từ Hán (Hán ngọng nghịu) cộng với việc dùng chữ Tây thay cho chữ Tàu, bây giờ chúng ta sử dụng các từ gốc Hán hằng ngày nhưng lại chả có cảm giác là đang dùng từ ngữ gốc Trung Quốc. Tuy nhiên nếu tinh ý, thi thoảng xem phim Tàu, chúng ta sẽ vô tình nhận ra vài từ Hán Việt có phát âm gần như tiếng Trung Quốc.

Chữ Hán đã đi vào ngôn ngữ của dân ta cách đây hàng trăm năm như thế. Và nay thì đến lượt tiếng Tây cũng xâm nhập vào ngôn ngữ ta như vậy. Chỉ khác là tiếng Tây đi sau tiếng Hán hàng trăm năm nên chưa nghe quen tai thôi, sau vài thế kỷ nữa chúng ta sẽ có từ "Tây Việt". Với cái nhìn công tâm, tôi chả thấy có việc gì phải phân biệt 2 thứ chữ gốc ngoại này cả. Chỉ có mấy ông không nhận thức việc nói ngọng từ ngữ Hán bấy lâu rồi cứ thích phân biệt, bắt bẻ.
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Chữ Hán đã đi vào ngôn ngữ của dân ta cách đây hàng trăm năm như thế. Và nay thì đến lượt tiếng Tây cũng xâm nhập vào ngôn ngữ ta như vậy. Chỉ khác là tiếng Tây đi sau tiếng Hán hàng trăm năm nên chưa nghe quen tai thôi, sau vài thế kỷ nữa chúng ta sẽ có từ "Tây Việt". Với cái nhìn công tâm, tôi chả thấy có việc gì phải phân biệt 2 thứ chữ gốc ngoại này cả. Chỉ có mấy ông không nhận thức việc nói ngọng từ ngữ Hán bấy lâu rồi cứ thích phân biệt, bắt bẻ.
Tôi thì nghĩ đơn giản. Ai nghiên cứu về ngôn ngữ thì phải hiểu, còn "dân thường" thì không bắt buộc. Nhiều khi nói về nguồn gốc, về đúng sai rất khó. Từ Hán - Việt hay thuần Việt thì cũng chỉ cần hiểu nghĩa và dùng đúng. Thế thôi.
Ngôn ngữ biến đổi không ngừng. Ngôn ngữ nào cũng thế thôi. Có những từ mà người Ba Lan cũng không hiểu nghĩa, hóa ra nó là từ cổ, từ dùng ngày nay thì ai cũng biết. Trong quá trình lịch sử có những âm bị nói trẹo đi, viết khác đi, vd. thay cho "c" là "k", thay cho "gi" là "j" là "z", vân vân và mây mây. Rồi đến ngày nay nó biến dạng rất nhiều trong phát âm và chữ viết, đến nỗi người ngày nay không biết, không hiểu. Có rất nhiều khi người ngày nay đọc các tác phẩm cổ xưa không hiểu là vì thế. Vẫn là Ba Lan chứ chả phải Hán-Ba Lan gì cả. Thậm chí ngày nay có từ "abc" với nghĩa này nhưng ngày xưa cũng từ ấy lại có nghĩa đối lập. Ngày xưa abc vd. là lời khen, nghĩa tích cực, ngày nay dùng với ý chê trách, tiêu cực.
Bàn về nguồn gốc, biến hóa của từ ngữ bên bình rượu chỉ khi đàm đạo với những người cùng có kiến thức, đam mê thôi. Người thường chỉ cần hiểu đúng và dùng đúng.
 
GIÓ CÔ ĐƠN
Gió nhớ gì ngơ ngẫn trước hiên
Mưa đau lắm hữ trước hiên thềm
Bao đêm đã phải 1 mình nhớ
Tới sáng nao lòng khóc Đạm Tiên.​
$$$$@
 
Tôi thì nghĩ đơn giản. Ai nghiên cứu về ngôn ngữ thì phải hiểu, còn "dân thường" thì không bắt buộc. Nhiều khi nói về nguồn gốc, về đúng sai rất khó. Từ Hán - Việt hay thuần Việt thì cũng chỉ cần hiểu nghĩa và dùng đúng. Thế thôi.
...
Bàn về nguồn gốc, biến hóa của từ ngữ bên bình rượu chỉ khi đàm đạo với những người cùng có kiến thức, đam mê thôi. Người thường chỉ cần hiểu đúng và dùng đúng.
Chỉ có dân tộc nào đẻ ra từ ngữ may ra mới dùng đúng, hiểu đúng bởi vì nó sản phẩm tư duy của dân tộc họ. Còn với dân tộc khác mượn tạm vì không bỏ công tư duy, rất dễ hiểu nhầm ý rồi dùng từ ngữ theo hướng lệch lạc so với ý gốc.

Trong truyện Kiều có câu "Hoa khôi mộ tiếng Kiều nhi", từ "hoa khôi" dùng chỉ người trong ngữ cảnh truyện Kiều vốn là danh hiệu dành cho kỹ nữ được bình chọn là đẹp nhất hay người gái điếm đẹp nhất của một nhà chứa gái, hoặc của một vùng. Có lẽ nhờ truyện Kiều phổ biến, từ "hoa khôi" được dân Việt Nam ta dùng như một danh hiệu người đẹp. Giả sử có một anh Việt Nam khen cô bạn gái của một anh Trung Quốc: "Bạn gái của cậu đúng là hoa khôi của trường" bằng tiếng Trung, theo cách hiểu của người Trung Quốc sẽ là "Bạn gái của cậu đúng là cô gái điếm đẹp nhất của trường". Kết quả là anh Việt Nam ta bị đánh cho thâm mặt thâm mũi...

Tôi thử tra cứu từ 花魁 (hoa khôi) trên Google thì được biết đây là danh hiệu dành cho các kỹ nữ cao cấp bên Nhật tương tự như ý nghĩa dùng chỉ người bên Trung Quốc. Giả sử có một anh người Việt khen cô bạn gái của một anh người Nhật "Bạn gái của cậu đúng là hoa khôi của quận" bằng tiếng Nhật, kết cục như thế nào chắc mọi người cũng hình dung ra --=0
 
Lần chỉnh sửa cuối:
Chỉ có dân tộc nào đẻ ra từ ngữ may ra mới dùng đúng, hiểu đúng bởi vì nó sản phẩm tư duy của dân tộc họ. Còn với dân tộc khác mượn tạm vì không bỏ công tư duy, rất dễ hiểu nhầm ý rồi dùng từ ngữ theo hướng lệch lạc so với ý gốc.
Dùng đúng với nghĩa như sau. Nếu trong từ điển, được viết rõ ràng bởi những người tìm hiểu, có kiến thức về ngôn ngữ học, giảng nghĩa là thế này thế này, và khắp mọi nơi và bởi mọi người được dùng với nghĩa đó, thì tôi chỉ cần biết nó có nghĩa đó để nói cho đúng. Tôi cần quái gì biết từ đó có là thuần Việt hay Hán-Việt. Nói cho cùng thì cũng là từ đó, viết hệt y như một từ Hán-Việt nhưng được hiểu với nghĩa hoàn toàn khác bởi cả dân tộc Việt, bởi hàng trăm triệu người Việt thì có được không? Quá được đi chứ. Lúc đó nó sẽ được coi là từ thuần Việt chứ không phải là từ Hán-Việt. Cả 2 có cùng một từ nhưng khác nghĩa có được không? Nói cho cùng thì ngôn ngữ là để giao tiếp, là để hiểu nhau. Nó là những qui ước giữa những người cùng dùng một ngôn ngữ. Dù đó là ngôn ngữ phổ thông hay ngôn ngữ của một nhóm người (tiếng lóng) dùng để nói chuyện với nhau. Cần quái gì, và trên cơ sở gì khẳng định nhất định từ kia là Hán? Người Việt có thể lấy làm của mình với nghĩa khác đôi chút. Không được sao? Chả thằng nào nói Mão là từ của ai đó và phải có nghĩa là thế này thế này mới đúng. Nếu dân Việt nói trệch xa với nguyên bản, và lấy làm của mình với nghĩa không 100% giống với nguyên bản thì sao? Không được phép? Thằng nào không cho phép?
 
Giả sử có một anh người Việt khen cô bạn gái của một anh người Nhật "Bạn gái của cậu đúng là hoa khôi của quận" bằng tiếng Nhật, kết cục như thế nào chắc mọi người cũng hình dung ra --=0
Dịch xuôi, dịch ngược (để nói hay viết) luôn luôn phải hiểu từng từ theo đúng ngữ cảnh, theo ngôn ngữ và văn hoá của cả hai ngôn ngữ. Chẳng phải black cat là mèo mun, black dog là chó mực, black horse là ngựa ô hay sao? Dịch tiếng nước ngoài về tiếng Việt phải chú trọng thế nào thì khi dịch sang tiếng nước ngoài phải chú trọng thế ấy, học ngoại ngữ mà không học văn hoá thì ăn đòn là phải thôi.
 
... Chẳng phải black cat là mèo mun, black dog là chó mực, black horse là ngựa ô hay sao? ...
Sẵn cái vụ này tôi thêm:
Vậy thì con gà đen gọi là gà quạ hay gà ô mới đúng?

Trả lời luôn:
Gà quạ là một giống gà ta, tương đối có dáng ốm lều khều. Tính theo nuôi thì không kinh tế bằng gà tàu. Nhưng nếu về vùng quê mùa nước ngập mới thấy giá trị của chúng. Vì chân lều khều cho nên chúng vẫn cón thể đi kiếm ăn trong nước ngập chân lấp xấp. Và chiều tối chúng tự bay lên cành cao để ngủ. Gà tàu mùa này chỉ ở trong chuồng.

Gà ô là tiếng gọi các giống gà còn lại. Nhưng thường thì ta ít nuôi gà đen cho nên chỉ xảy ra cho gà chọi. Lưu ý là nhiều người giành tiếng này cho gà trống. Gà mái đen vẫn gọi là mái đen.
 
Dịch xuôi, dịch ngược (để nói hay viết) luôn luôn phải hiểu từng từ theo đúng ngữ cảnh, theo ngôn ngữ và văn hoá của cả hai ngôn ngữ. Chẳng phải black cat là mèo mun, black dog là chó mực, black horse là ngựa ô hay sao? Dịch tiếng nước ngoài về tiếng Việt phải chú trọng thế nào thì khi dịch sang tiếng nước ngoài phải chú trọng thế ấy, học ngoại ngữ mà không học văn hoá thì ăn đòn là phải thôi.
Chú hiểu lạc đề thì phải. Tình huống của tôi không phải dịch mà là mượn từ nha chú. Nếu là dịch thì bác Nguyễn Du phải dùng một từ thuần Việt có nghĩa tương đương với từ "hoa khôi". Tuy nhiên vì mượn nhưng không có giải thích với người đọc Việt nên thành ra chả ai hiểu chính xác "hoa khôi" là gì lại cứ tưởng đó là một từ để chỉ người đẹp nhất chung chung. Trong khi với người Nhật, họ mượn từ đó từ Trung Quốc thì giữ nguyên ý nghĩa của nó luôn.
Nếu ngày xưa ông Nguyễn Du có chú giải cụ thể "hoa khôi" là danh hiệu của một cô gái điếm đẹp nhất, được nhiều bình chọn nhất từ các thanh lâu thì tôi bảo đảm chả ông người Việt nào dùng từ hoa khôi để nói đến con gái đẹp nhà lành cả.
 
Thấy mấy bác bàn luận rất sôi nổi về từ Hán Việt, mạo muội xin giải thích giùm nghĩa của câu này với ạ.
NHẤT THIẾT HỮU VI PHÁP, NHƯ MỘNG HUYỄN BÀO ẢNH
NHƯ LỘ DIỆC NHƯ ĐIỆN, ƯNG TÁC NHƯ THỊ QUÁN.

1609222692914.png
 
Thấy mấy bác bàn luận rất sôi nổi về từ Hán Việt, mạo muội xin giải thích giùm nghĩa của câu này với ạ.
NHẤT THIẾT HỮU VI PHÁP, NHƯ MỘNG HUYỄN BÀO ẢNH
NHƯ LỘ DIỆC NHƯ ĐIỆN, ƯNG TÁC NHƯ THỊ QUÁN.
XA QUÁ XA XA QUÁ
EM ĐI ĐI XA QUÁ
ĐÓNG LẠI ĐÓNG ĐÓNG LẠI
MỞ TOP PIT KHÁC ĐI
 
Thấy mấy bác bàn luận rất sôi nổi về từ Hán Việt, mạo muội xin giải thích giùm nghĩa của câu này với ạ.
NHẤT THIẾT HỮU VI PHÁP, NHƯ MỘNG HUYỄN BÀO ẢNH
NHƯ LỘ DIỆC NHƯ ĐIỆN, ƯNG TÁC NHƯ THỊ QUÁN.
...
Tiếng Việt, phong thổ, phong tục Việt bàn vui hơn bạn à.
Đó là tại tại sao tôi từ "ngôn phong" chuyển qua "ngô nướng" và "ngốn bánh phồng" (nhưng chả ai hưởng ứng). Và có cái vụ "đen" là bám vào ngay.

Còn 1 giống gà đen thui từ da tới thịt tới xương, mặc dù lông trắng. Là gà ác
Gà ác ở xứ mình chỉ có lông trắng chứ ở Miến điện Mã lai người ta có cả giống lông đen.
(Ngoài cái tính chất da đen, gà ác còn đặc điểm nữa là 5 ngón chân thay vì 4 như các giống gà khác)
 

Bài viết mới nhất

Back
Top Bottom